Lâm Nhất nhanh chóng rơi vào mê man lần nữa, Đoàn Triết thay giúp anh một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi cầm quần áo cũ đi ra khỏi phòng.
Lâm Thâm khép laptop lại nhìn hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ra huyền quan thay giày lại đi vào toilet phòng khách. Vài phút sau, trong phòng truyền ra tiếng máy giặt hoạt động.
Hành động của hắn cực kỳ thành thạo tự nhiên, số quần áo trong phòng ngủ phụ cũng phù hợp dáng người, rốt cuộc người mấy hôm nay Lâm Nhất ở cùng là ai đã rõ như ban ngày.
Lâm Thâm vẫn luôn cho rằng bản thân khó lòng đền bù phần thua thiệt đã thiếu nợ Lâm Nhất. Năm Trác Vân qua đời đúng vào thời điểm việc học hành của anh ta bận rộn nhất, Lâm Thâm cứ thế bỏ qua những thay đổi cảm xúc vì bệnh trạng của Lâm Nhất, cũng bỏ qua luôn phần tâm tư dị thường anh dành cho Bạch Nghiên Sơ.
Thời khắc nhận được cuộc gọi từ cảnh sát phải vội vã chạy từ trường qua khách sạn đón người, anh ta bắt đầu sinh ra nghi ngờ vô hạn với quyết định của bản thân. Anh ta khăng khăng dẫn theo Lâm Nhất cắt đứt quan hệ với Lâm Húc Bình, nhưng lại không làm hết chức trách của một người anh lớn.
Với tư cách là người thân duy nhất còn lại của Lâm Nhất, Lâm Thâm cảm thấy sự vắng mặt của mình đã làm trầm trọng thêm cảm xúc chiếm hữu dị dạng của em trai mình dành cho Bạch Nghiên Sơ. Anh ta cũng không dưới một lần suy nghĩ, phải chăng để Lâm Húc Bình nuôi nấng Lâm Nhất mới là một quyết định đúng đắn? Lâm Húc Bình từng chăm sóc cho mẹ bọn họ, nhất định sẽ chú ý đến triệu chứng bệnh hoạn của Lâm Nhất sớm hơn, chứ không phải để anh lẻ loi một mình liên tục giãy giụa giữa thiên đường và địa ngục.
Lâm Thâm dựa lưng vào ghế sô pha, thay thế thái độ dễ dãi thường ngày bằng ngữ khí và giọng điệu xét nét: "Kỷ Xuân Sơn có biết chuyện cậu ở lại đây không?"
Anh ta ngồi ngay giữa ghế sô pha, không có ý định nhường ra một chỗ cho Đoàn Triết. Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng đứng ngay cạnh cửa phòng tắm không dời bước, trả lời theo sự thật: "Tối hôm nay cậu ta mới biết."
Lâm Thâm lại tung ra một câu hỏi khác: "Cậu quen biết Lâm Nhất như thế nào? Ở bệnh viện à?"
Lần đầu tiếp xúc của Đoàn Triết và Lâm Nhất đúng là ở bệnh viện Hòa An, nhưng lần đó thật sự xem như "quen biết" sao? Đoàn Triết không quá xác định. Lúc ấy Lâm Nhất nói ra rất nhiều câu kích thích cảm xúc Thẩm Hòe Tự, cho nên hắn thậm chí có chút phản cảm với anh.
Sau mấy giây suy nghĩ ngắn ngủi, hắn đưa ra một câu trả lời không hoàn toàn ăn khớp sự thật: "Ở buổi hòa nhạc đêm Giáng Sinh."
Lâm Thâm lập tức nhớ lại cuộc điện thoại mình gọi cho Lâm Nhất sau khi đêm biểu diễn kia kết thúc. Lâm Nhất nói, anh được bạn Kỷ Xuân Sơn —— Đoàn Triết đưa về nhà.
Nhẩm tính sơ lược thời gian, buổi hòa nhạc kia chỉ mới trôi qua hơn nửa tháng, nghĩ đến đây biểu cảm trên mặt anh ta lập tức càng thêm nghiêm nghị.
"Em tôi đã ở tuổi này rồi, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt cá nhân của nó." Lâm Thâm hỏi, "Nhưng cậu có hiểu gì về nó chưa?"
Đoàn Triết lược bỏ hết những câu giao lưu không cần thiết, nói thẳng không kiêng kị: "Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì, nhưng hiện giờ tôi là người thích hợp nhất có thể ở bên cạnh Lâm Nhất. Tôi hy vọng anh ấy tốt lên, cũng biết cách làm sao để đối xử với anh ấy càng tốt."
Lâm Thâm tán thành cách nói này, làm một chuyên gia tâm lý, quả thật hắn hiểu biết cách sống chung với Lâm Nhất hơn hẳn người thường.
Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, chỉ đối xử tốt không thôi là chưa đủ.
"Tôi có thể nhìn ra Lâm Nhất rất tin tưởng cậu." Lâm Thâm hạ giọng, "Nhưng đây cũng chính là vấn đề, tôi sẽ không cho phép cuộc đời nó xuất hiện thêm một Bạch Nghiên Sơ nào nữa."
"Làm sao có chuyện đó được." Đoàn Triết cúi đầu bật cười thở dài, lúc ngẩng đầu lên khuôn mặt hắn treo lên một chút bất đắc dĩ, "Anh không nhìn ra sao? Tôi thích anh ấy."
Nụ cười mang theo chua chát của hắn khiến Lâm Thâm ngẩn người trong chớp mắt, lúc hồi thần lại, Đoàn Triết đã đi thẳng về hướng phòng ngủ phụ.
"Tôi phải vào phòng anh lấy ít quần áo." Hắn nắm tay nắm cửa, quay đầu hỏi Lâm Thâm, "Anh không ngại chứ?"