Đoàn Triết tắm trong toilet phòng khách xong mới trở lại phòng ngủ chính.
Vừa chìm vào giấc ngủ mông lung được một chút, hắn chợt cảm nhận được hơi thở nặng nề của người trong lòng mình, nửa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt tỉnh táo của Lâm Nhất.
Ngoài cửa sổ vẫn là đêm đen như mực, hắn móc di động dưới gối đầu ra nhìn thử, mới 4 giờ rưỡi sáng.
Không biết Lâm Nhất tỉnh dậy từ bao giờ.
Hắn dùng lực đạo trấn an vỗ vỗ lưng cho Lâm Nhất, thấp giọng hỏi: "Không ngủ được sao?"
Trên mặt Lâm Nhất không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú nhìn hắn rồi chậm chạp chớp chớp mắt. Các phần tri giác khác trên thân thể vẫn còn ngủ say như đang ngâm dưới đáy biển đen lạnh băng yên tĩnh, cảm giác đau nhói trước ngực theo bả vai lan tràn đến vị trí cánh tay.
Căn cứ theo kinh nghiệm, anh sẽ duy trì trạng thái như vậy cho đến tận bình minh, sau đó Lâm Thâm sẽ vào phòng gọi anh dậy uống đợt thuốc đầu tiên trong ngày.
"Thật sự rất khó chịu à?" Đoàn Triết nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mím chặt.
Lâm Nhất vẫn không có bất cứ cử chỉ đáp lại nào.
Đoàn Triết cúi đầu vùi vào ngực Lâm Nhất, lại nâng một cánh tay lên gác trên người mình, chủ động bày ra tư thế bị ôm. Hắn vẫn chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng anh theo quy luật cho đến khi hơi thở Lâm Nhất nhịp nhàng trở lại.
"Tôi ngủ thêm một lát đây." Hắn siết cánh tay ôm Lâm Nhất, nhét mình vào trong lòng anh, miệng nỉ non nửa mơ nửa tỉnh, "Nếu anh khó chịu chỗ nào cứ đánh cho tôi dậy nhé."
*
Đoàn Triết ngủ một giấc thẳng đến khi đồng hồ báo thức kêu vang. Lâm Nhất uống thuốc xong đã nhắm mắt lại, không nhìn ra là đang thức hay ngủ.
Lúc gần rời nhà, Đoàn Triết kiểm tra lượng pin trên đồng hồ rồi đeo lại vào tay Lâm Nhất.
Ngón tay anh khẽ run lên một cái.
Đoàn Triết thả tay anh vào lại trong chăn.
Lâm Nhất có đủ ý thức tự cứu chính mình, độ phối hợp trị liệu cũng rất cao, chuyện này khiến Đoàn Triết cảm thấy vui mừng.
"Tôi đi bệnh viện đây." Hắn vuốt ve môi dưới Lâm Nhất, miệng vết thương rách ra đã kết một lớp vảy mỏng.
Đoàn Triết nhẹ nhàng hạ xuống môi Lâm Nhất một nụ hôn tạm biệt, nhẹ giọng nhắc nhở: "Khó chịu cứ tìm tôi."
Tối hôm đó Đoàn Triết trở về nhà, Lâm Thâm đã mua cơm tối để sẵn trên bàn, hiện tại đang ngồi trên sô pha phòng khách làm việc y hệt cảnh tượng ngày hôm qua.
Đoàn Triết lúng túng chào hỏi mấy câu rồi bỏ nguyên liệu nấu ăn tranh thủ mua từ trưa vào bếp, ghé phòng ngủ kiểm tra một lát, Lâm Nhất đang tỉnh. Tình trạng của anh tốt hơn sáng sớm nay rất nhiều, không còn đờ đẫn nhưng vẫn nằm yên trên giường quấn chăn thành một cục.
"Ăn cơm chưa?" Đoàn Triết hỏi.
Lâm Nhất chậm rãi lắc đầu.
Đoàn Triết đề ra yêu cầu: "Hay là ra ngoài nấu cơm với tôi đi?"
Lâm Nhất lại lắc đầu.
Đoàn Triết không cưỡng ép mà chui vào bếp tự nấu một nồi canh bí đao tôm tươi, đặt cùng với hai món chay một món mặn Lâm Thâm mua lên bàn ăn.
Lâm Thâm đang muốn gắp một phần ăn riêng mang vào phòng cho Lâm Nhất đã thấy anh đột nhiên bước ra khỏi phòng ngủ ngồi vào bàn.
Lâm Thâm liếc nhìn vẻ mặt vẫn uể oải như cũ của đối phương: "Em muốn ăn ngoài này à?"
Lâm Nhất "Ừ" một tiếng.
Đoàn Triết múc một chén canh đặt trước mặt cho anh.
Lâm Nhất không có khẩu vị ăn uống gì, chỉ tùy tiện nhai nuốt hai ba miếng rồi nói một câu không đầu không đuôi với Lâm Thâm: "Thứ bảy tới em cũng đi."
Lâm Thâm lập tức cự tuyệt: "Em đừng đi."
"Buổi chiều đi." Lâm Nhất vẫn ngoan cố, "Buổi sáng em phải đi vật lý trị liệu."
Đoàn Triết không nghe hiểu đoạn đối thoại bí hiểm giữa hai anh em, nhưng nhớ ra thứ bảy tới đúng là có buổi vật lý trị liệu đã hẹn trước, liền nói: "Để tôi gọi cho thầy Cù hủy hẹn tuần này cũng được."
Trước kia anh ta đã dùng rất nhiều quan hệ nhưng vẫn không hẹn khám được với ông thầy Cù này, đang muốn hỏi kỹ hơn thì Đoàn Triết đã nhanh miệng dời đề tài: "Chiều thứ bảy hai người định đi đâu?"
Bàn ăn nháy mắt rơi vào yên lặng đáng sợ.
Một lát sau, Lâm Nhất đáp nhàn nhạt: "Nghĩa trang."