Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 66: 66





Nửa giờ sau , Diệp Hồng Ngư chật vật ngẩng đầu lên , nàng khoé miệng còn có một tia chất lỏng màu trắng đục.


Hạo Thiên sờ lấy đầu nhỏ của nàng , cười nói :
- Không tệ.

Nếu như tiếp tục cố gắng , nhiều luyện tập một chút , tương lai ắt thành tài.


- Ngươi ....!
Gặp hắn như vậy chễ diễu , Diệp Hồng Ngư khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ.


- Cùng đi tắm một lần ?
Hạo Thiên cười hỏi.

Bất quá cũng không cần nàng đồng ý , cứ như vậy bế nàng vào nhà tắm.

Làm một trận tắm uyên ương.


Cái này môt lần tắm kéo dài gần một giờ.

Tại sao tắm như vậy lâu ? Nguyên nhân rất đơn giản.


Vào nhà tắm sau khi Hạo Thiên thú tính nổi lên , ở bên trong cùng nàng tới một lần nữa trao đổi nhân sinh.


Diệp Hồng Ngư lúc đầu là kịch liệt phản đối đấy , bất quá ở hắn không ngừng khiêu khích , cuối cùng tiếng phản đối biến thành tiếng rên rỉ dâm đãng.


Lúc kết thúc công việc Hạo Thiên vẫn là bế nàng tới giường , sau đó nằm ôm lấy nàng.


- Đã ta lấy đi ngươi lần đầu , như vậy đi.

Ngươi cho ta số tài khoản , ta chuyển cho ngươi chút tiền.


Diệp Hồng Ngư thân thể mềm nhũn , nghe hắn nói sau khi nàng không hiểu sao lại có một chút cảm giác thất lạc.


- Ngươi muốn bao dưỡng ta ?
- Tùy ngươi hiểu sao thì hiểu.

Nếu như ngươi đồng ý , ta cũng không ngại.


Hạo Thiên tùy ý nói.


Hiện tại bị nam nhân bao dưỡng nữ nhân người không ít.

Nam nhân bị có tiền nữ sinh cũng không thiếu.

Nói chung cái này thời đại , tiền tài mị lực vô cùng lớn , đúng như câu nói có tiền mua tiên cũng được.


- Tốt.

Ta đồng ý.


Diệp Hồng Ngư thở dài gật đầu.

Sau đó thấy Hạo Thiên vẻ mặt không chút nào biến hoá , không khỏi hỏi :
- Ngươi giống như không có chút nào bất ngờ ?
- Bất ngờ ?
Hạo Thiên bật cười , nói :

- Có cái gì phải bất ngờ.

Thời buổi này chính là như vậy , không có tiền thì sống không được.


Diệp Hồng Ngư gật đầu.

Hiển nhiên là nàng đồng ý với câu nói này của hắn.


- Ngươi chuẩn bị như thế nào bao dưỡng ta ?
Hạo Thiên không có trả lời , mà là hỏi ngược lại.

Hắn cũng chưa bao giờ bao dưỡng người khác , làm sao biết làm thế nào.

Vậy lên cứ để nàng mở điều kiện , không quá đáng lời nói vậy thì đồng ý.

Dù sao mình cũng là nam nhân đầu tiên của nàng.


- Ngươi muốn như thế nào ?
Diệp Hồng Ngư suy nghĩ trong chốc lát , nói :
- Một tháng một vạn tiền bao dưỡng.

Ta ở cùng ngươi ba năm.

Ba năm sau khi ta ra trường , ngươi cần thiết phải cho thêm ta một trăm vạn.


- Chỉ có như vậy ?
- Cuối cùng một cái là ta sẽ chỉ phục vụ những thứ này cho mình ngươi.

Ngươi không được phép đưa ta cho người khác chà đạp.


- Tốt.


Hạo Thiên gật đầu đáp ứng.

Diệp Hồng Ngư loại này cấp bậc sánh ngang với nữ thần , một vạn một tháng là hắn kiếm lời.

Hơn nữa trải qua vừa rồi tưới tắm , nàng hiện tại mị lực bắn ra bốn phía.


Thoả thuận xong sau đó , hai người cứ như vậy im lặng nằm ôm nhau.

Diệp Hồng Ngư giống như không thích hợp loại này không khí , nàng mở miệng nói :
- Hạo Thiên , ngươi không thắc mắc tại sao ta lại như vậy ....!
- Ngươi không ngại lời nói , có thể nói ra một chút.


Hạo Thiên mỉm cười , hắn hiện tại cũng không vội vàng gì.

Hầu tử đám người kia sớm đã trở về trường học.


- Ta vốn dĩ là ngoại ô người.

Cha mẹ mấy năm trước tai nạn qua đời , trong nhà vốn dĩ cũng không khá giả gì.

Cha mẹ qua đời sau trong nhà kinh tế càng thêm khó khăn , ta mấy năm này vừa học vừa làm công , kiếm tiền sinh hoạt cho ta cùng muội muội.


- Ngươi có lẽ không biết , vừa học vừa làm công , thu thập cũng không được bao nhiêu.

Theo ta cùng muội muội học cao lên , nó hoàn toàn không đủ chi tiêu.

Một năm này ta vay mượn tất cả những chỗ có thể vay mượn ( không phải nặng lãi ) , cũng chỉ chèo chống được tới tháng trước.

Ta không còn cách nào , nghe một cái bạn học rủ rê , mới đi tới bước đường này.



- Ngày hôm nay ta suy nghĩ rất lâu , cuối cùng mới đi tới chỗ này làm việc.

Không nghĩ tới ngày đầu tiên gặp được ngươi.


Nói đến đây Diêp Hồng Ngư không nhịn nổi nữa , ủy khuất nước mắt tràn mi.


Hạo Thiên trong lòng cũng cảm thán không thôi.

Một nữ sinh bị hiện thực ép tới bước đường này ....!Hiện thực a ...!
Cảm khái một chút , sau đó Hạo Thiên đưa tay gạt nước mắt cho nàng , cười nói :
- Ít nhất sau này cuộc sống của ngươi sẽ tốt hơn so với trước.

Ta chắc chắn.


- Cảm ơn ngươi.


Diệp Hồng Ngư câu cảm ơn làm Hạo Thiên không khỏi xấu hổ.

Bản thân mình lấy đi lần thứ nhất của nàng , lại bao dưỡng nàng.

Nàng ngược lại lại đi cảm ơn mình , này nói ra làm sao cảm thấy vô cùng kỳ quái đâu ?
Hạo Thiên có chút xấu hổ , lấy điện thoại chuyển cho nàng hai mươi vạn.


Nhìn xem điện thoại di động thông báo tài khoản , Diệp Hồng sững sờ , hỏi :
- Hai mươi vạn , ngươi cho ta nhiều như vậy ?
Hai mươi vạn đối với Diệp Hồng Ngư mà nói là một cái con số vô cùng lớn.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới , một ngày mình lại có nhiều tiền như vậy.


- Từ bây giờ ngươi không cần khó khăn vì tiền.

Sau này nếu như tiêu sài hết cứ nói với ta.

Ta sẽ lại chuyển cho ngươi.


Hạo Thiên ở trên trán nàng hôn một ngụm , nói.

Diệp Hồng Ngư nữ sinh này quá khổ cực rồi.


- Ngươi không sợ ta nhận tiền rồi bỏ trốn ?
Diệp Hồng Ngư bỗng nhiên mỉm cười nói.


Từ khi cùng nàng gặp gỡ tới bây giờ , Hạo Thiên có thể khẳng định đây là nàng chân thành nhất , tự nhiên nhất một nụ cười.


- Chạy trốn ? Như vậy coi như ta con mắt không dùng được.

Đồng thời cũng là một tên ngu ngốc , để nữ nhân cho lừa gạt.


- Cảm ơn ....!Cảm ơn ngươi.


Hạo Thiên mỉm cười xấu xa nói :
- Muốn cảm ơn ta lời nói , như vậy ngươi cố gắng một chút là tốt rồi.



Diệp Hồng Ngư làm sao không biết hắn nói cố gắng là cố gắng cái gì.

Nàng khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên , nhẹ giọng cầu xin nói :
- Hạo Thiên , lần sau ...!Lần sau được không.

Ta thật sự không được ...!Ta là lần đầu tiên , mà ngươi lại giống như đầu trâu điên vậy ..


- Thật sự không được ?
- Ta ...!Ta hiện tại đều đau rát ....!
- Tốt , lần này tạm tha cho ngươi.


- Cảm ơn ...!Cảm ơn ngươi.


Cái này ngốc nghếch nữ sinh.

Hạo Thiên thầm nói.


Hai người nằm ôm nhau nói chuyện một lúc , sau đó Hạo Thiên rời đi trước.

Mà Diệp Hồng Ngư thì ở lại nghỉ ngơi thêm chốc lát.


......................................................!
- Đang suy nghĩ gì đấy?
Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh Lý Minh Nguyệt , nhìn xem đang ngẩn người nàng , hắn nhịn không được tò mò hỏi.


- Ta đang nghĩ ngươi a.


Lý Minh Nguyệt giật mình một cái , nghiêng đầu sang thì nhìn thấy là Hạo Thiên.

Nàng vui vẻ cười nói.

Sau đó lười biếng nằm ra ghế , đầu gối lên đùi hắn.

Hai cái thẳng tắp chân dài duỗi thẳng ra.


Hạo Thiên đưa tay xoa xoa má nàng.

Cười cười.


- Nghĩ ta hay là nghĩ " cái kia " rồi ?
- Ngươi chán ghét.


Lý Minh Nguyệt làm sao không biết tới hắn nói " cái kia " là cái gì.

Lần trước sau khi hết đại di mụ , nàng thành công " ngủ " hắn.

Trải qua tới nay cũng đã hơn một tháng , nàng mỗi ngày bị hắn ăn đến xương cốt không chừa lại.


Lý Minh Nguyệt nhìn hắn , ánh mắt chứa đựng vô hạn nhu tình , nói :
- Lão công a , ngươi cũng không được vứt bỏ ta.

Ngươi có thể nhưng là ta cả thế giới.


- Làm sao sẽ.

Ta thương còn không hết đâu.


- Ân.


Hạo Thiên ý dâm nổi lên , cười xấu xa hỏi :
- Lão bà , chúng ta có thể hay không tới một lần ?
- Không được.


Lý Minh Nguyệt khuôn mặt phiếm hồng , lắc lắc đầu nói :
- Ngươi hôm qua còn chưa đủ a.


Ta mệt mỏi.


- Thật không được ?
Hạo Thiên nói xong cúi đầu ở trên môi nàng hôn nhẹ một cái.


- Ngươi đã đáp ứng ta khi nào đồng ý mới được đấy.


Cái này điều kiện là một đêm kia Lý Minh Nguyệt cưỡng ép Hạo Thiên đồng ý.


Một đêm kia hắn thật là hăng say , khiến cho Lý Minh Nguyệt chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Đến nỗi sáng ngày hôm sau cũng không dậy nổi đi học.


Sau đó vào một buổi tối , khi hắn chuẩn bị xách thương lên ngựa chinh phạt , Lý Minh Nguyệt cưỡng ép hắn đồng ý một cái điều kiện.

Chính là ở nàng đồng ý Hạo Thiên mới có thể cùng nàng làm cái kia.


Quân tình khẩn cấp , Hạo Thiên vội vàng đáp ứng.

Thế là sau buổi tối hôm đó , hắn muốn làm cũng phải trải qua nàng kiểm soát.


- Tốt.


Hạo Thiên cười khổ lắc đầu.

Mặc dù mỗi buổi đêm Lý Minh Nguyệt đều tùy ý hắn thảo phạt , nhưng ban ngày thời điểm , nhiều nhất chỉ được vuốt ve chấm mút một chút.


- Không phải là ta không cho ngươi , nhưng mà thân thể ta thật sự không được.

Lão công ngươi tha thứ ta tốt sao.


Lý Minh Nguyệt hai tay vòng qua cổ hắn , vươn đầu lên hôn hít một cái , nói.


Hạo Thiên người này sức chiến đấu vô cùng kinh khủng.

Nàng là đã trải nghiệm qua đấy.

Nếu nàng lúc nào cũng đáp ứng hắn lời nói , nàng chắc chắn sẽ bị hắn tươi sống làm chết.


Như hiện tại mỗi đêm để hắn ở trên người mình rong ruổi đã là nàng cực hạn chịu đựng.

Mặc dù khi cùng hắn kết hợp , nàng cảm thấy thật vui sướng , thật thoải mái.

Nhưng ngày hôm sau hậu quả lại cũng không nhẹ chút nào.

Nàng chỗ kia tư mật bộ phận là cả ngày nóng rát đấy.


Lý Minh Nguyệt thân thể yếu ớt ? Không phải , nàng là vô cùng khoẻ mạnh.

Nhưng mỗi đêm chiến đấu hơn hai cái giờ , khoẻ mạnh người cũng biến thành yếu ớt.


Lý Minh Nguyệt làm sao không muốn cùng Hạo Thiên thân mật.

Nàng vô cùng muốn , thậm chí muốn suốt ngày dính ở trên người hắn , cùng hắn mây mưa.

Cũng chính là bởi vì quá muốn cùng hắn , nàng mới phải khắc chế lại.

Nàng muốn cùng hắn lâu dài , mà không phải là sớm chết yểu ở hắn dưới thân.


Nữ nhân cũng sẽ có dục vọng đấy.

Chẳng qua là bị che giấu rất kỹ mà thôi.