Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 67: 67





- Nghĩ gì đâu ?
Lý Minh Nguyệt thấy Hạo Thiên im lặng không nói , còn tưởng vì mình từ chối khiến cho hắn không cao hứng đâu.


- Nghĩ ngươi a.


Hạo Thiên cười cười nói.


- Nghĩ tới ta? Ta liền trong ngực của ngươi , nghĩ tới ta cái gì đâu này ? Gạt người!
Lý Minh Nguyệt khẽ nói , nàng đương nhiên cũng không tin Hạo Thiên cái này câu trả lời.


- Hắc hắc , ta đang suy nghĩ...!Buổi tối nay như thế nào trừng trị ngươi cái tiểu yêu tinh này.


Hạo Thiên cúi đầu xuống , ở nàng bên tai thấp giọng nói nhỏ nhẹ một câu.


Lý Minh Nguyệt khuôn mặt liền đỏ , nhẹ mắng một tiếng lưu manh.


- Ta đi phòng tập.


Lý Minh Nguyệt chậm rãi bò dậy , bỏ lại một câu sau đó đi về phòng thay quần áo.


Nàng thời gian gần đây bắt đầu đi tập thể hình.

Không có cách nào , Hạo Thiên tên cầm thú này quá mạnh , muốn thoả mãn được hắn nàng yêu cầu thể lực , sức chịu đựng phải lớn hơn.

Thế là từ hơn một tuần trước bắt đầu đi tập thể hình.

Mấy ngày gần đây nàng cảm nhận được thể lực có tăng lên , dù chỉ là một chút xíu.


Đã có tăng lên , Lý Minh Nguyệt càng thêm chăm chú đi tập.

Có công mài sắt có ngày lên kim , nàng cũng không tin sau này không hàng phục được hắn.


................................................!
- Cần ta đưa đi không a ?
- Không cần , ta tự đi.


Lý Minh Nguyệt lập tức từ chối.

Lần trước Hạo Thiên đưa nàng tới phòng tập , bị một đám nữ nhân nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Thậm chí còn có nữ nhân trực tiếp cởi bỏ một khoả cúc áo , sau đó vũ mị nhìn hắn ...!
Lý Minh Nguyệt càng xem càng tức giận , hắn là bạn trai ta được hay không.

Các ngươi ánh mắt này lại là ý gì ?
Sau lần đó nàng cũng không cần Hạo Thiên đưa đi phòng tập.


- Đúng , ngươi nếu là đi ra ngoài cần đội mũ cùng mang khẩu trang ta mua.


- Không cần thiết như vậy đi.

Ta cũng không phải minh tinh.


Hừ hừ ....!
Lý Minh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.

Một bộ ta tức giận.


- Được được.

Ta sẽ mang.

Bảo bối ngươi không cần tức giận.


Hạo Thiên đưa tay vẫy vẫy , nhẹ giọng cười nói :
- Các nàng cũng là một đám dong chi tục phấn , làm sao mà vượt nhà chúng ta đại mỹ nữ , ta đều không muốn nhìn các nàng.


Thiếu nữ tình đầu rất hay ghen tuông , điểm này Hạo Thiên hiểu được.


Lý Minh Nguyệt trên mặt xuất hiện ý cười , nhưng rất nhanh bị che dấu , liếc mắt nhìn hắn
- Đúng hay không ? Ta có đẹp như vậy sao?
- Đương nhiên là thật a
Lý Minh Nguyệt đi gần tới , Hạo Thiên đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng , nói :
- Ngươi xem ngươi dáng người, tốt bao nhiêu , xinh đẹp khuôn mặt là mê chết không biết bao nhiêu người.


Thanh âm dễ nghe không nói , còn khéo léo hiểu lòng người .....!
- Có thật không?
Lý Minh Nguyệt bị khen tới khuôn mặt đỏ bừng , trong lòng giống như ăn mật ong như vậy ngọt ngào , cúi đầu xuống ở trên môi hắn hôn một cái.


- Thật.


Hạo Thiên gật đầu khẳng định.


Nữ nhân a , người nào không thích được bạn trai dỗ ngon dỗ ngọt.


- Tốt , ta đi a.


Lý Minh Nguyệt hài lòng cười nói.

Sau đó đi ra ngoài cửa.


Đợi nàng bóng lưng biến mất , Hạo Thiên lấy điện thoại ra xem xét một cái.

Vừa rồi có tin nhắn thông báo.


Vừa mở ra webchat cái kia tin nhắn , một cái hình ảnh lập tức hiện lên.


Trong hình ảnh là chụp một đôi chân dài trắng nõn.


Nữ nhân là nằm trên giường , hai chân duỗi thẳng chồng chất lên nhau.

Bởi vì góc độ chụp hình khiến Hạo Thiên thấy được cái này cực phẩm một đôi chân dài tràn ngập dụ hoặc.


- Tiểu yêu tinh.


Hạo Thiên thầm mắng một tiếng.

Chủ nhân của tấm hình là Trương Tâm Anh cô nàng kia.

Bên dưới hình ảnh còn có vài dòng chữ.


- Lão công , ngươi làm gì ba ngày rồi không có tới xem ta.

Ta nhớ ngươi a.


- Bảo bối , ta cũng nhớ ngươi.

Đang ở đâu , ta tới.


Hạo Thiên trả lời một câu sau đó không thấy Trương Tâm Anh đáp lại.

Nàng có vẻ như đang trong giờ làm việc.


Gần mười phút sau không thấy trả lời , Hạo Thiên nhàm chán lướt xem mình webchat.

Không thể không nói hắn có rất nhiều người nhắn tin.

Số lượng tin nhắn chưa đọc cũng không ít , vài trăm cái số lượng.

Bình thường hắn cũng không có xem qua , do đó số lượng tích chữ rất lớn.


Tùy ý xem một cái , là Mộ Như Yên webchat.

Này webchat có hơn ba mươi tin Hạo Thiên chưa có xem qua.


- Hạo Thiên ngươi rảnh sao , cùng ta đi dạo phố một chút.


Đây là nàng gần nhất một cái tin nhắn.

Nhìn thời gian thì là ba ngày trước.


Nghĩ nghĩ , hắn quyết định trả lời nàng một cái
- Rất bận đâu.

Ngày ngày tìm kiếm cái mỹ nữ phú bà cầu bao dưỡng.

Ngươi nói bận không bận.



Không đến một phút sau thì Mộ Như Yên trả lời , xem ra cô nàng này còn rất rảnh rỗi.


Mộ Như Yên : Ta cũng là phú bà a , sao không thấy ngươi tìm ta cầu bao dưỡng ?
Hạo Thiên : Phú bà chưa đủ , còn phải là mỹ nữ nữa nha.


Nhắc đến bao dưỡng Hạo Thiên lại nhớ tới Diệp Hồng Ngư , cũng khá lâu hắn không liên hệ với nàng.


Mộ Như Yên : Ta cũng là mỹ nữ nha , hoàn toàn đủ tiêu chuẩn mỹ nữ phú bà.


Hạo Thiên : haha
Mộ Như Yên : Ngươi cười cái gì?
Hạo Thiên : Không biết ngươi lấy đâu ra can đảm.

Còn dám tự nhận mình là cái mỹ nữ ?
Mộ Như Yên : Ta nơi nào lớn lên xấu ? Ngươi nói a.


Rất tự tin a , Hạo Thiên không khỏi cười thầm một chút.

Mặc dù xác thực Mộ Như Yên là một cái trăm phần trăm mỹ nữ , bất quá hắn cũng không ngoài mặt thừa nhận.


Hạo Thiên : Nếu như hiện tại dựa vào mặt có thể ăn cơm lời nói , ngươi sẽ là cái thứ nhất đói chết.


Mộ Như Yên : Ta cứ như vậy xấu ?
Hạo Thiên : Thiếu nữ a , sớm một chút tỉnh ngộ đi.

Mỹ nhân nhóm người không có chỗ cho ngươi đâu.

Haha
Mộ Như Yên : ......!
Không thấy Mộ Như Yên trả lời , Hạo Thiên có chút buồn bực.

Cô nàng này cứ như vậy không chịu nổi trêu chọc ?
Đang lúc hắn không biết làm sao thì Mộ Như Yên phát tới một cái tin nhắn cùng ảnh chụp.


Mộ Như Yên : Ngươi cho ta nhìn kỹ , ta chỗ nào không giống mỹ nhân rồi ?
Mộ Như Yên gửi tới một tấm ảnh chụp chính nàng.


Tóc dài đen cột đuôi ngựa , khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ , làn da trắng mịn , ngũ quan cân đối.

Nàng trên mặt hiện rõ nét tức giận , môi đỏ cũng hơi cong lên , nhìn qua thấy đáng yêu vô cùng.


Hạo Thiên : Tốt , ta sai.

Ngươi chính là một cái đại mỹ nữ.


Mộ Như Yên : Hừ ...!Ta tức giận !
Hạo Thiên : Đại mỹ nữ , ngươi lại vì loại chuyện này mà tức giận ? Bụng dạ cũng không khỏi quá hẹp hòi đi.


Mộ Như Yên : Ta chính là bụng dạ hẹp hòi loại người.


Hạo Thiên : Tốt , không biết phải làm như thế nào thì đại mỹ nữ ngươi mới nguôi giận ?
Mộ Như Yên : Cùng ta đi chơi hết ngày hôm nay.

Ta sẽ hết giận.


Hạo Thiên : ...!
Mộ Như Yên : Ngươi có đáp ứng hay không nha.


Hạo Thiên : Được rồi.


Mộ Như Yên : Ngươi hiện tại ở đâu.

Ta tới đón ngươi.


Hạo Thiên : Đường Liêu Ninh đi.

Đầu đường có một quán cafe , ta ở đó.


Mộ Như Yên : Tốt.



.....................................................!
Nửa giờ sau.


- Mỹ nữ , bên này.


Hạo Thiên nhìn thấy Mộ Như Yên đứng ở ngoài cửa quán không ngừng liếc ngang liếc dọc , hắn vẫy vẫy tay gọi nàng.


Mộ Như Yên hôm nay ăn mặc phi thường đơn giản , một cái áo thun bó sát cùng quần short giả váy ngắn.

Đơn giản nhưng lại có vẻ vô cùng hấp dẫn.


Mộ Như Yên vóc dáng không thấp.

Đầu này quần shortgiả váy cũng rất ngắn , hoàn mỹ để lộ ra thẳng tắp trắng nõn đôi chân dài.


- Đi thôi , Hạo Thiên.


Mộ Như Yên đi tới trước mặt Hạo Thiên nói.

Nàng tâm trạng giống như có chút kích động.


- Không muốn uống chút gì rồi mới đi ?
- Không cần.


- Tốt.


Hạo Thiên thanh toán tiền sau đó đi ra ngoài , Mộ Như Yên lúc này đã đứng đợi sẵn ở ven đường.

Thấy hắn đi ra lập tức ném cho hắn chìa khóa xe.


Mộ Như Yên xe vẫn là chiếc kia BMW , Hạo Thiên cũng không nhiều lời , chấp nhận thân phận làm tài xế.


Hạo Thiên khởi động xe hỏi :
- Hôm nay định đi đâu?
- Ta muốn đi khu vui chơi.


Mộ Như Yên vui vẻ nói.


- Đã rất lâu rất lâu rồi chưa đi.


Hạo Thiên liếc nàng một cái , hỏi :
- Khu vui chơi đâu có dành cho ngươi chơi ! Nơi đó dành cho trẻ nhỏ nha.


- Ta cũng còn nhỏ.


Hạo Thiên cười như không cười , nhìn nàng bộ ngực , nói :
- Ngươi đã rất " lớn ".


Mộ Như Yên thấy ánh mắt của hắn , nàng hai tay che ngực , khuôn mặt hiện lên chút xíu sợ hãi.

Tất nhiên sợ hãi này là nàng giả bộ.


- Ngươi ánh mắt nhìn đi đâu.

Ta cảnh cáo ngươi , ngươi mà dám sằng bậy là ta kêu người a.


Khinh bỉ nhìn nàng một cái , hắn bĩu bĩu môi nói :
- Diễn kỹ giỏi như vậy , sao ngươi không thi trường sân khấu điện ảnh a.


- Hì hì.


- Được rồi.

Chúng ta lên giường ...!Không đúng , lên đường.


Hạo Thiên lái xe hướng phía khu vui chơi vị trí gần nhất chạy tới.


.....................................!
Mười mấy phút sau
Hạo Thiên cùng Mộ Như Yên sóng vai đi vào một cái gọi là Thành Đô khu vui chơi giải trí.


Hai người bởi vì nhan sắc rất cao , cho lên không khỏi hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác.


- Thật đẹp một cặp đôi.


- Nam nhân kia cũng quá đẹp trai đi!
- Lão bà hắn cũng rất xinh đẹp.



- Thật là khiến người ta hâm mộ , ta nếu là có lão bà xinh đẹp như vậy thì tốt biết bao.


- ....!
Bốn phía người đi đường nghị luận ầm ĩ , Mộ Như Yên nghe được khuôn mặt khó tránh khỏi đỏ lên , nghĩ thầm ai là lão bà hắn à ?
Bất quá nàng cũng không phản bác.


Vụng trộm nhìn thoáng qua Hạo Thiên khuôn mặt , xem hắn cảm xúc như thế nào.

Nhưng mà để cho nàng thất vọng chính là tên này khuôn mặt không có bất kỳ biến hoá nào , giống như không nghe thấy người khác nghị luận vậy.

Mộ Như Yên trong lòng không khỏi có một chút không nói lên lời cảm xúc.


Vài phút sau , sau khi mua vé tiến vào khu vui chơi bên trong , Mộ Như Yên chỉ lấy một chỗ vô cùng náo nhiệt , đông đúc người vây xem tàu lượn siêu tốc trò chơi , nói :
- Hạo Thiên , bên kia thật là náo nhiệt , chúng ta cũng đi ngồi.


Giống như một hiếu kỳ con nít vậy , Mộ Như Yên liền hướng về phía tàu lượn bên kia chạy đi.


Hạo Thiên lắc lắc đầu sau đó đành phải đi theo.


Tàu lượn siêu tốc là trò chơi thử thách can đảm mà không phải ai cũng dũng cảm bước lên.

Lúc bước lên xinh đẹp , gọn gàng bao nhiêu thì lúc bước xuống tả tơi , thê thảm bấy nhiêu.

Hầu hết những người chơi trò này đều hét khản cả giọng và được một phen kinh hoàng bạt vía.

Thế nhưng, chính vì thế nó lại là trò thu hút nhất trong công viên giải trí.


- A a a a!
- Ta không chơi.

Cứu mạng a
- Cứu mạng a , ta sắp chết ..


.....!
Khi vừa tới gần , Hạo Thiên cùng Mộ Như Yên đã nghe thấy rất nhiều những tiếng rít gào sợ hãi.


Rất hiển nhiên người ở phía trên đang trải nghiệm bị dọa đến không nhẹ.


Hạo Thiên đánh giá một chút cái này trò chơi.

Độ cao nhất của đường ray rơi vào khoảng một trăm mét.

Đường ray uốn lượn liên tục , khi lên cao khi xuống thấp.

Thậm chí là quay ba , bốn vòng trên không trung.


Một đoàn tàu dài khoảng ba mươi mét , chiều ngang một mét rưỡi , có thể cho hai người ngồi ngang hàng với nhau.

Đoàn tàu lượn này có thể trở được ít nhất hai mươi người.


Bên cạnh khu xếp hàng có một cái bảng giới thiệu , tên người chế tạo , quãng đường , số người ngồi ....!Bất ngờ nhất chính là cái này tàu lượn siêu tốc tốc độ cao nhất gần hai trăm kilomet trên giờ.

Rất kinh khủng một cái tốc độ.


Hạo Thiên cũng không khỏi có chút bội phục người đã thiết kế ra loại này trò chơi.


Lúc này đang trải nghiệm tàu lượn siêu tốc du khách kết thúc hành trình.


Mấy vị du khách sắc mặt tái nhợt đi xuống , có người thân hình không ngừng run rẩy.

Còn có một cái nữ sinh trẻ tuổi hôn mê bất tỉnh bị đưa đi.


Nhìn xem tình huống này , Mộ Như Yên có chút sợ hãi , muốn rút lui ,
- Hạo Thiên , nếu không chúng ta không ngồi cái này?
- Ngươi sợ hãi?
Hạo Thiên cười cười nhìn nàng hỏi.


- Vừa rồi có người giống như rất hưng phấn muốn chơi đây , không nghĩ tới.


- Ta ....!
- Mộ Như Yên , ngươi sợ mình giống như người kia , sợ đến mức tè cả ra quần.


- Ta mới không giống nàng.


- Vậy ngươi muốn chơi hay không ?
- Chơi ...!Chơi thì chơi.

Ta ...!Ta cũng không sợ.


Mộ Như Yên mạnh miệng nói.

Bất quá nàng sắc mặt không phải là rất tốt.