Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 114: Kế sách



Thường Yến Hành lấy một cái khăn lớn vây quanh eo, bế cô đi tắm rửa sạch sẽ, giường đã không thể ngủ lại, hắn ôm cô tới phòng Ni Ni.

Lưng tiếp xúc với cái đệm mềm mại, Phùng Chi tuy đã sức cùng lực kiệt, cảm giác hắn muốn đi, đấu tranh với cơn buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở nắm chặt tay hắn, giọng nói uể oải hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Thường Yến Hành cúi đầu hôn cô, tiếng nói trầm thấp: “Tôi đến thư phòng nói chuyện với mấy người bạn, chờ tiễn bọn họ đi sẽ quay về với em.”

Phùng Chi “Ừ” một tiếng rồi buông tay ra: “Anh mau trở về nhé.” Nói xong thì cô đã nhắm mắt ngủ rồi.

Thường Yến Hành vẫn lộ vẻ mặt tươi cười trả lời cô: “Được!” Lại đứng một lúc mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, lúc xuống lầu thấy Phúc An và A Quý đang đứng ở cửa, hắn phân phó phòng bếp làm một bát mì xương sườn đưa đến thư phòng.

Ở bữa tiệc hắn cũng không ăn được gì, lại trải qua một hồi hoan ái tràn trề vui sướng, giờ có chút đói bụng. Đi xuyên qua hành lang, vén rèm vào thư phòng, đám Lục Trường Hữu đang nói chuyện, nghe thấy tiếng động đồng thời quay lại nhìn hắn, cười như không cười, đều là vẻ mặt trêu chọc. Thường Yến Hành coi như không nhìn thấy, thản nhiên ngồi vào bàn cầm ấm rót trà, uống một hơi cạn sạch, lại rót thêm một chén. Vương Khiết Thực ho nhẹ một tiếng nói: “Thường Nhị để chúng ta chờ hơn một tiếng, này cũng không hợp với đạo đãi khách, thành thật nhận tội đi, đi đâu làm gì?” Ông Vân Tự đang ăn bánh quy xốp, quay sang cười nói: “Nhiều chuyện quá! Chắc chắn Thường Nhị có nỗi khổ riêng.” Cằm lại hất về phía Thường Yến Hành: “Cô vợ nhỏ thật là dính người!” Lục Trường Hữu giải bày tâm ý: “Nào phải là dính người phải là khí thế tình yêu hừng hực! Là tâm hồn và thân thể kết hợp với nhau!” Mọi người đều cười rộ lên, Phúc An bưng bát mì xương sườn tới, Thường Yến Hành ung dung ăn mì, Vương Khiết Thực giống như quan tâm nói: “Sao lại chỉ ăn mì xương sườn, nhà tớ có chút lộc nhung, hổ tiên, dâm dương hoắc,.. bổ thận tráng dương, ngày mai để Phúc An qua mà lấy, Thường Nhị tuổi cậu cũng không nhỏ nữa, phu nhân lại đang tuổi thanh xuân, mỗi ngày đều bán thân như vậy, dù cho cơ thể làm bằng sắt cũng dễ bị hư hỏng, phải điều dưỡng cho tốt mới đúng.” Lục Trường Hữu hỏi: “Sao cậu không cho tớ?” Vương Khiết Thực nói: “Dư Mạn Lệ không phải đang mang thai sao? Cậu ăn những thứ đó cũng không có chỗ phát tiết. Thường Nhị khác cậu, nhìn xem hôm nay Thường phu nhân dính người như thế chậc chậc…”

Thường Yến Hành mặc cho bọn họ trêu chọc, ăn hết bát mì lại uống trà súc miệng, nghe câu chuyện càng nói càng thái quá, chỉ cười nói: “Tớ không thể bổ thêm nữa, sẽ giết chết cô ấy mất.”

Một khoảnh khắc yên tĩnh bao phủ cả căn phòng, một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi vào từ cửa sổ, mọi người nghẹn họng trân trối nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì thêm.


Thường Yến Hành không đùa nữa, khuôn mặt nghiêm túc hỏi Vương Khiết Thực: “Người đó cậu sắp xếp ổn thỏa chưa?” Vương Khiết Thực cũng nghiêm túc lại: “Đã lên thuyền rời Thượng Hải lên phía bắc rồi.” Anh ta lại nói: “Thường Nhị cậu dự liệu không hề sai, đám tay sai của Vương Kim Long trong phòng sau khi bị lục soát người, quả nhiên là có hai người có súng.” Thường Yến Hành nhếch môi nói: “Lần này Vương Kim Long đúng là vác đá đập chân mình.” Hắn biết hôm nay Vương Kim Long có khả năng sẽ hành động, chỉ đành tương kế tựu kế, lúc mấy người vây quanh bàn ăn uống linh đình, đám Thanh Vân bang đưa hai xướng kĩ tới chầu chay(1), đang tán gẫu, đột nhiên có người móc súng ra nhắm thẳng Thường Yến Hành mà bắn, Thường Yến Hành nhanh tay lẹ mắt kéo Nguyệt Mai lên ngăn cản, tên đó lại bắn một phát trúng Cục trưởng Cục Cảnh Sát rồi hốt hoảng chạy trốn. Mọi chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, đợi mọi người bắt đầu có phản ứng lại thì nhóm tuần bộ đã ào ạt tiến vào, lấp kín trong ngoài không thể lọt được.

“Cục trưởng Đào bị thương nghiêm trọng không?” Lục Trường Hữu hỏi, Vương Khiết Thực cười lạnh: “Ông ta sợ chết như vậy, cả ngày đều mặc giáp hộ thể, ngược lại bây giờ lại cứu ông ta một mạng, có điều vẫn còn sợ hãi, thề phải tra rõ việc này, vả lại lại tra xét được súng trên người tay sai của Vương Kim Long, tuyệt đối sẽ không nương tay.” Thường Yến Hành ngẫm lại nói: “Cậu chào hỏi với tuần bộ trưởng một chút, cho dù hai người đó có sử dụng thủ đoạn gì, thì cũng nên nói thật với chúng ta, ngày sau sẽ lợi cho anh ta.” Vương Khiết Thực gật đầu.

Ông Vân Tự nói chen vào: “Mai Lan bị thương như thế nào?” Thường Yến Hành nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Bị thương ở bả vai.” Dừng lại một chút: “Cô ta không phải người mà cậu có thể trêu vào đâu.”

Ông Vân Tự cười lắc đầu: “Cậu đừng đa tâm, tớ chỉ cảm thấy cô ta lớn lên giống như đã từng gặp ở đâu đó, lại quên mất đã gặp ở đâu, Mai Lan là người đàn bà có phẩm cách như nào, tớ cũng biết!” Chỉ là do anh ta có tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.

Chỉ là hồi anh ta mới được điều động lên Thượng Hải công tác, đến một noi xa lạ còn không quen biết ai, Thường Yến Hành và thính trưởng Tào dẫn anh ta đến Đại Thế Giới làm quen, đúng lúc gặp được một cô gái tới đưa hộp thức ăn cho Thường Yến Hành, cô ấy mặc rất khó coi, lại rất có tinh thần, tết hai bím tóc dài, nhìn qua như là thiếu dinh dưỡng, gương mặt lại hồng hồng, màu da bánh mật hiếm thấy, một đôi mắt phượng, gò má có chút tàn nhang, tuy là sợ hãi nhưng khá lớn mật nhìn thẳng vào anh ta, trái tim anh ta đập thình thịch, bất giác là nhất kiến chung tình, muốn làm quen với cô nhưng lại kiêng kị thân phận, chỉ lặng lẽ dặn người tùy tùng đưa danh thiếp của mình cho cô. Anh ta cũng mong chờ mấy ngày, dần dần cũng quên đi, sau này lại nhìn thấy Mai Lan, thực sự kinh ngạc, như là cùng một người nhưng cô tỏ ra không quen biết anh ta, lúc xã giao cũng gặp được mấy lần, từng nói chuyện từng ăn chung từng uống rượu, anh ta mới biết chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi.