Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)



Phùng Chi cảm thấy có ai đó đang hôn cô, có chút ngái ngủ, vài tia sáng ban mai len qua cửa sổ chui vào trong phòng, ánh sáng bao phủ bả vai Thường Yến Hành, bề ngoài của hắn ôn văn nho nhã, không ngờ rằng rút đi quần áo thì lại có nước da màu cổ đồng, cơ bắp mạnh mẽ. Cô duỗi tay ôm cổ hắn, hôn hôn khóe môi hắn.

“Tỉnh?” Ánh mắt Thường Yến Hành nóng rực, đầu lưỡi liếm má cô rồi đẩy vào trong miệng cô hút lấy lưỡi cô, Phùng Chi mơ hồ “Ưm” một tiếng.

“Anh muốn.” Thường Yến Hành xoa bóp đôi gò bồng của cô, thuận thế thẳng người gấp chân cô lên thuận tay xoay người cô lại, ánh mắt rơi vào tấm lưng trần trắng nõn của cô, vòng eo mềm mượt, rơi xuống hai cánh mông mượt mà no đủ, lộ ra một đường mương sâu hút, hắn nắm mông cô cúi người cắn mút, qua một lúc, dấu răng trải rộng trên mông cô, Phùng Chi quỳ hai gối không nhìn thấy phía sau, cả người không khỏi căng cứng lại, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Mắt Thường Yến Hành hằn đỏ gân máu, dùng sức tách cánh mông cô ra dùng lưỡi liếm, tiểu cúc đáng yêu co chặt, hắn liếm xung quanh đảo quanh nếp uốn, nhìn nó không chịu nổi hắn đùa bỡn mà ngượng ngùng hé mở cái miệng nhỏ, lo lắng không biết Ni Ni tỉnh lại lúc nào, giờ phút này hắn không đủ thời gian để chơi đùa nơi này, hắn vùi đầu hôn lên phía trên, quả nhiên cô đã động tình, tràn đầy xuân dịch, vừa ướt vừa dính, vẫn không đủ, hắn nhìn xuống dưới háng hắn, ẩn giữa lớp rừng già dày đặc là vú khí hung mãnh đã sưng to cương cứng, hai tay hắn kéo ra hai cánh thịt, đỡ lấy chính mình đẩy vào.

Phùng Chi chỉ cảm thấy cơ thể vừa đau đớn vừa căng đầy, bây giờ cô đã là phụ nữ, tối qua chịu Thường Yến Hành yêu thương, thân thể cô vốn tuổi trẻ lại nhiệt tình, làm sao cưỡng lại được dục vọng mãnh liệt, hai tay dùng sức siết lấy đệm giường, rầm rì: “Yến Hành, căng trướng, muốn, muốn anh…” Thường Yến Hành nhìn hắn đều đã đâm hết vào hoa động của cô, lông cứng cọ xát lên làn da cô, cô khó nhịn lắc lư cái mông, hai túi con cháu bị xuân thủy xối ướt.

“Muốn anh làm gì?” Hắn cười hỏi, bàn tay nắm lấy một bên tuyết nhũ.

“Muốn anh dùng sức….” Bây giờ cô cũng có thể nói chút lời thô tục để lấy lòng hắn.

Giọng nói Thường Yến Hành khàn đặc: “Đây là do em cầu!” Hắn rút ra lại ra sức đẩy mạnh vào bên trong, nghe thấy Phùng Chi a nha kêu lên vừa ngọt vừa ngấy, hắn vòng tay siết chặt cố định eo cô, bắt đầu không ngừng nghỉ rút ra chọc vào hoa huyệt, dùng mười phần lực, lực đâm khiến mông cô mềm mại run run, mà xuân thủy như khe suối nhỏ, chảy dọc theo bắp đùi, tiếng va chạm da thịt bành bạch vang dội, Phùng Chi dần dần không còn sức nữa, cả người như có ngàn vạn con kiến bò trên người, tê dại căng trướng, chỉ phải dựa vào giường, mông lại nhếch cao tự động lùi về sau, cắn môi khóc nức nở nói: “Yến Hành, khó chịu…. Anh làm chết em đi, không muốn sống nữa!” Thường Yến Hành thích nhìn cô bị hắn làm đến muốn sống muốn chết, thú tính tán loạn chạy trong máu hắn, gương mặt hắn đỏ bừng nóng rực, nhấc chân đứng dậy cưỡi lên mông cô, nhìn chính mình rút ra đâm vào, hoa động bị hắn đâm thành một lỗ to không thể khép lại, thịt non đỏ thắm bên trong đều bị hắn kéo ra theo mỗi lần rút ra, càng nhiều xuân dịch chảy ra, hắn bị cảnh tượng xuân sắc này kích thích, cúi người xuống thân nắm lấy hay tay của A Chi, mười ngón tay giao vào nhau, cắn cổ cô, bắt đầu đón gió rong ruổi như cưỡi ngựa, thô bạo cuồng dã đóng cọc, đẩy hông vào con đường nhỏ sâu bên trong, cạy ra miệng tử cung, khai thác vào mảnh đất màu mỡ, quả thực cực kỳ thống khoái.

“Muốn tiểu!” Giọng nói của cô run lên.

“Tiểu cho anh xem! Tiểu lãng hóa, mau tiểu lên người anh, anh thích.” Hắn vẫn đang mê muội.


Điên rồi! Phùng Chi cả người căng như dây cung, càng ngày càng căng, trong đầu càng lúc càng trở nên mơ hồ, nóng bỏng, va chạm, ẩm ướt, co rút, trong nháy mắt cây cung được căng đầy “Tánh” một tiếng gãy, cô không ngăn được ý muốn bài tiết, cô không ngăn được muốn thét chói tai, lại bị Thường Nhị gia hôn chặn lại: “Ni Ni.” Sợ đánh thức Ni Ni, Phùng Chi kêu không ra tiếng, khó nhẫn mà cắn môi hắn.

Thường Yến Hành nỗ lực thêm vài lần, cuối cùng cũng tới cực hạn, sống lưng cứng lại, ôm chặt lấy Phùng Chi, mã mắt mở lớn, như núi lửa đổ ập xuống dung nhan tuôn trào, đổ hết vào bên trong cô.

Hai người thở dốc dồn dập, Thường Yến Hành cả người mướt mồ hôi nằm đè lên lưng Phùng Chi, hắn lười nhúc nhích, thấy cổ cô bị hắn cắn xanh tím cả một vùng, hôn lên một cái hỏi: “Đau không?”

“Không đau!” Phùng Chi lắc đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, làm sao cảm thấy đau chứ.

Chợt nghe thấy tiếng gọi “Mẹ…. Ba… Ba”, hai người cùng nghiêng đầu sang, thấy Ni Ni vịn lan can đứng lên trên chiếc giường nhỏ của con bé, toét miệng cười lộ ra hai ba cái răng mới nhú, thấy bọn họ cuối cùng cũng chú ý tới mình, cô bé hưng phấn cười khanh khách, cái chân ngắn nhỏ với lên lan can muốn trèo ra mà không được.

Thường Yến Hành rất đắc ý, làm cao lan can lên quả thật là hành động sáng suốt.