Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 14: Tức Giận



Ô tô dừng trước cửa biệt thự, Phùng Chi do dự đứng đó, Thường nhị gia nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cho thấy đang tức giận thật sự.

Nếu không phải cô đã đem tất cả tiền tiếp tế cho Nguyệt Mai, cô có thể kết thúc mối quan hệ của hai người, quên đi….

Nhưng vẫn là không rời khỏi ông ta!

Mặt đất ướt sũng bị đèn đường chiếu vào giống như biển, một người ở nông thôn lên đang bán sơn trà nhà mình trồng được, cô đi qua chọn chút quả ngon, mở túi vải thuê hoa hồng tím, từng quả một cất vào trong, chầm chậm kéo dài thời gian.

Cũng không ai thúc giục cô, đều thờ ơ lạnh nhạt, lại càng khiến người ta lạnh đến xương cốt, Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.

Cô bọc sơn trà lại bước vào cửa lớn, sân giữa lát gạch xanh, hai bên trồng cây xanh, với cây chuối tố nữ chính nở rộ, có hồng, có vàng, còn có hai màu uyên ương.

Phúc An cầm cây dù màu đen đưa cô đến hành lang.

Người giúp việc chạy lại giúp cô mở cửa phòng khách, lấy dép lê, đầy trách nhiệm nói với cô: “Nhị lão gia chờ cô ở phòng ngủ trên lầu.” Vừa muốn nhận chiếc túi trong tay cô, thấy cô không buông cũng liền thôi.


Những người này đều xua đuổi cô vào đầm rồng hang hổ.

Phùng Chi cúi đầu thay dép lê, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, bỗng nhiên lại không sợ gì nữa, chẳng qua là bước vào chỗ chết để hồi sinh mà thôi.

Cửa phòng ngủ khép hờ, cô khẽ đẩy một cái, liền “Chi nha” một tiếng mở ra một nửa, trong phòng chỉ mở đèn tường, chụp đèn bằng pha lê dùng màu sắc rực rỡ vẻ hoa bên ngoài, ánh đèn qua chụp đèn tỏa ra ánh sáng hồng hồng vàng vàng, giống ban đêm ở Đại Thế Giới ánh sáng lập loè, bóng người kéo dài trên mặt đất, ánh sáng chiếu tới lư xông trầm hương trên thành cửa sổ lại phản lại ánh vàng.

Thường Yến Hành dựa lưng ghế, ngón tay lắc nhẹ ly rượu chân dài, hai chân thon dài rắn chắc gác trên bàn gỗ hoàng hoa lê, tập trung suy nghĩ, ngay cả cô bước vào cũng không phát hiện ra.