Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 59: Phiền não



Dục Trinh tức giận đến nước mắt đầy hốc mắt: “Sao chị cứ làm người ta ghét như vậy chứ! Từ nhỏ đã đính thân với thiếu gia Lâm gia cũng không được em cho phép đâu, gả hay không là do em quyết định.”

Người trong phòng đều ngạc nhiên mà cười, lão phu nhân làm như không nghe thấy, chỉ đưa tay nhận chén chè hạnh nhân trong tay Phùng Chi, dùng chiếc thìa sứ Thanh Hoa quấy đều cho bớt nóng, từ từ ăn, Phùng Chi lui đến một bên chờ thu chén.

Tần Uyển nghiêng mắt nhìn cô, cười hỏi: “Cô năm nói thế là ý gì? Muốn từ hôn phải không?”

Dục Trinh ngang bướng nói: “Các phu nhân ở phủ khác đều tán thành tự do yêu đương, mỗi ngày trên báo đều viết về việc giải phóng tư tưởng, cái loại đính hôn từ bé này không tính.”

Tần Uyển chậc lưỡi: “Phu nhân phủ khác? Bọn họ đứng nói chuyện mà không đau eo sao, đến lượt chính bọn họ, em xem xem có còn tán thành hay không! Cho nên chị mới nói con gái không nên đến trường đọc sách, học toàn những thứ lỗ mãng.” Lại nói: “Hôm qua trên báo có đăng bài đả kích cái gì nhỉ, học sinh nữ không phải đi học tri thức mà là tới yêu đương, lại ra mấy lời gièm pha, chưa lập gia đình đã mang thai, xùy, quá dọa người rồi!”

“Chị thì biết cái gì!” Dục Trinh tức giận nói không kịp lựa lời.

Tần Uyển vẫn cười nói như cũ: “Tính tình tiểu thư này, gả cho người ta không thể tùy em phát cáu như vậy.”

“Được rồi!” Lão phu nhân nhíu mày, nói với Dục Trinh: “Nói chuyện với trưởng bối như vậy sao, đọc sách vào bụng chó hết rồi à, trở về phòng tự kiểm điểm lại đi, biết sai rồi lại đến xin lỗi với chị dâu.”

Khuôn mặt Dục Trinh tái nhợt hẳn đi, cắn chặt môi đứng lên, chạy ra ngoài.

Lão phu nhân trầm mặc ăn xong chén chè hạnh nhân, cầm chén đặt vào cái khay trong tay Phùng Chi, mở miệng nói: “Dặn mẹ ngươi hầm chè hạnh nhân cho ít đường phèn thôi, ngọt muốn chết.”

Phùng Chi vội vàng vâng dạ, cúi đầu hành lễ rồi đi ra ngoài, lão phu nhân lại nói: “Ngũ nha đầu khiến ta không yên tâm chút nào, trưởng tức con sai quản sự đưa thiếp cho Lâm gia đi, sớm một chút gả ra ngoài cũng tốt!”

Câu tiếp theo liền không nghe rõ nữa, cô vén mành trúc lên ra ngoài, Dục Trinh nghiêng người đứng ở đó, chỉ sợ câu nói kia không khéo lại lọt vào trong tai, tức giận mà dùng đôi tay che mặt chạy mất, vừa chạy vừa nức nở gào khóc, rất là thương tâm.

Phùng Chi đi theo ở phía sau, cũng không biết nên khuyên như thế nào, Lâm Thanh Hiên nháo ra mấy nợ phong lưu, các cô đều có nghe qua, quả thật không phải đấng phu quân có thể gả.


Dục Trinh siết chặt tay bỗng nhiên xoay người, hốc mắt đỏ bừng, kiên nghị nói: “Tớ muốn đi tìm Chu Hi Thánh, nếu như anh ấy chịu cưới tớ, tớ có chết cũng phải gả cho anh ấy.”

Phùng Chi thầm nghĩ hình như Chu Hi Thánh không có ý đó với cô ấy, do dự nói: “Chính là anh ấy, anh ấy không…”

“Anh ấy không có tiền, gia cảnh lại bần hàn.” Dục Trinh không kiên nhẫn ngắt lời: “Tớ nhìn trúng con người của anh ấy, chỉ cần anh hai đề bạt anh ấy, sau này chắc chắn có tiền đồ.”

Thế đạo thời nay, con nhà nghèo dựa vào nhà vợ thăng chức cũng không phải là không có, không biết Chu Hi Thánh sẽ động tâm hay không?!

Phùng Chi xách theo bình sứ đựng hoành thánh, vừa nghĩ, vừa dẫm lên con phố phủ kín ánh chiều tà đến bến xe điện, một chiếc ô tô màu đen dừng bên người, cửa sổ hạ xuống, là Nguyệt Mai: “Cậu muốn đi đâu?”

“Đến biệt thự của Nhị gia, đưa hoành thánh cho ngài ấy.” Phùng Chi trả lời, lấy làm kỳ lạ sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này, giống cố ý chờ cô.

“Tớ muốn đến Đại Thế Giới, vừa lúc tiện đường, đưa cậu đi một đoạn nhé.” Nguyệt Mai mở cửa xe, tự ngồi vào phía trong, nhường chỗ ngồi cho cô.

Ô tô lắc lư chạy đi.

Phùng Chi mỉm cười với cô ấy: “Còn chưa chúc mừng cậu, hoa khôi tiểu thư của Thượng Hải, biển quảng cáo khắp nơi đều là cậu.”

“Có gì đáng chúc mừng đâu, cậu cũng không phải không biết vì nó mà tớ phải chịu tội.” Nguyệt Mai cắn răng nhỏ giọng nói, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, ngậm ở giữa cánh môi đỏ thẫm hít sâu một hơi, phun ra vòng khói xám trắng.

Phùng Chi lại nói: “Vết thương của cậu đã đỡ chưa? Cho tớ xem nào.”

Nguyệt Mai nghiêng mặt đi, trên đó lại bôi trát các loại phấn, trắng xám, màu khói, dát vàng, màu chàm, màu hoa hồng đỏ, giống bảng màu trong tay họa sĩ, lộn xộn mà lại mỹ lệ đến đáng sợ.

“Ừ, đã không nhìn ra dấu vết gì lắm rồi.” Phùng Chi nhỏ giọng ho khan, khói thuốc tràn ngập trong xe, thật khiến người khó thở.

Nguyệt Mai hạ cửa sổ xuống một nửa, bấm tàn thuốc bắn ra bên ngoài, đầu thuốc lóe ánh hồng mới rơi xuống đất, đã bị bánh xe vượt qua và vô tình nghiền nát.

Phùng Chi nhìn mặt đoán ý, biết trong lòng cô ấy không thoải mái, cô cũng không nói gì nữa.

Sắp đến đường cái số hai, Nguyệt Mai đột nhiên bảo tài xế dừng xe: “A Chi cậu tự đi đi! Tớ nhớ ra tớ còn có chuyện muốn làm.”

Phùng Chi “Ừ” một tiếng, chân mới bước xuống, lại nghe thấy cô ấy nói: “Biệt thự của tớ người ra vào cũng rất phức tạp, không có việc gì cậu đừng qua.”

Phùng Chi quay đầu nhìn cô ấy, xe đã chạy về phía trước.

Không biết khi nào một vầng trăng khuyết đã treo lên phía chân trời xanh thẳm.