Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 60: Ủy khuất



Phùng Chi đến trước cửa biệt thự của hắn lại có chút ngượng ngùng, có một loại cảm giác sợ hãi.

Đường Nam Kinh thật náo nhiệt, những con đường nhỏ liền kề cũng phồn hoa rực rỡ ánh đèn nê ông, đối diện có hàng bán rong bán bánh trôi nước, quầy hàng chỉ cao tầm một người, ở giữa là nồi và bếp, hai bên đặt thùng nước và mâm, trên mâm là những chiếc bánh trôi nước tròn xoe, rắc bên trên là bột mì trắng để tránh bị dính vào nhau, còn không quên đặt một tấm biển bằng bìa cứng, ánh đèn dầu phản chiếu lên tấm bảng hiện lên vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Mè đen”, ý muốn nói hàng bán bánh trôi nước nhân mè đen.

Một bé gái nhờ cầm bát sứ đứng đó, người bán hàng rong mở nắp ra, khói trắng ngùn ngụt xông thẳng lên chụp đèn, vài con ruồi nhặng bay vo ve trên cái mâm, lớp bột mì như bọc một lớp bụi đường.

Trách không được Thường nhị gia nói, những đồ ăn do những người bán hàng rong bán, hễ nhìn thấy là không muốn ăn.

Một người thôn quê gánh dương mai do nhà mình trồng chầm chậm bước tới, Phùng Chi nhìn là dương mai vừa mới hái xuống, còn rất tươi, đỏ tươi căng tròn, liền mua một ít, người bán dùng lá sen gói dương mai cho cô.

Cô bước đến gần cánh cổng đen nhánh lạnh lẽo, dùng mũi chân đá đá vào cánh hoa khắc nổi bên trên cánh cổng.

Chợt nghe đến “Két” một tiếng vang lên, cánh cổng bị dùng sức kéo ra nửa cánh, khuôn mặt Phúc An nhăn nhó, anh ta xuyên qua khe cửa nhìn chằm chằm cô: “Bà cô tổ ơi, cô còn muốn mè nheo đến lúc nào!”

Phùng Chi chút thẹn thùng hỏi: “Nhị gia có nhà không?”

“Cô nói xem có ở hay không?! Thật biết giày vò người khác.” Phúc An trừng mắt nhìn cô, ngài ấy cũng đã chờ đến phát điên luôn rồi, biết rõ còn cố hỏi.

Khuôn mặt Phùng Chi hồng rực, không nói nhiều với anh ta nữa, bước dọc theo con đường đá bên trong vườn dẫn đến phòng khách, kéo cửa kính ra, thấy Thường nhị gia ngồi trên sô pha, gương mặt điềm đạm xem báo.

“Nhị gia.” Cô bước lên trước, ngập ngừng nói: “Em mang hoành thánh nhân thịt tới cho ngài.”

Thường nhị gia không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững nói: “Tôi cũng không đói!”

Phùng Chi hơi hơi ngẩn ra, so với những gì cô tưởng tượng thì không hề giống nhau, cô tới cũng đã tới, Nhị gia còn không cao hứng sao!

Có lẽ những lời hắn nói lúc buổi trưa cũng chỉ là trêu đùa cô thôi sao, vốn dĩ là không nên coi là thật, lại không nghĩ rằng cô lại cho đó là thật, cho nên bây giờ hắn chính là cưỡi trên lưng cọp khó xuống?

Phùng Chi càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, cô thầm nghĩ không bằng xin phép ra về, lưu lại cho cả hai bên chút thể diện, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, rồi lại cảm thấy tức giận, tình cảm của cô như gặp phải tên lừa đảo vậy.

Vốn là nên nói chuyện rõ ràng rồi kết thúc thoải mái biết bao nhiêu, sao phải lừa cô như vậy, không khỏi chua xót một chút.

Không nói cho rõ ràng, cô cũng không đi, cho dù mắng hai câu cũng bớt giận.

Xác định chủ ý xong, cô nói: “Em có mua dương mai, đi rửa đã.” Cũng phải ăn dương mai xong mới đi được.

Thường nhị gia mím chặt miệng, sâu trong ánh mắt xẹt qua một tia ý cười.

Phùng Chi dùng chiếc đĩa pha lê hình hoa sen để đựng dương mai đặt lên trên bàn trà, ngồi trên ghế thêu đối diện hắn, cũng không mời hắn ăn, chỉ nhón từng viên từng viên bỏ vào trong miệng mình, chua chua ngọt ngọt, lại nhổ hạt ra.

Một lát sau, môi cô đã hồng hồng lên.

Thường nhị gia bỗng nhiên buông tờ báo xuống, khẽ nhắm mắt giơ tay nhẹ xoa thái dương.

“Nhị gia xảy ra chuyện gì vậy?” Phùng Chi tuy là đang ăn nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn hắn.

“Có chút đau đầu! Mấy ngày nay không ngủ được, có lẽ bị lạnh!” Giọng nói của Thường nhị gia trầm thấp ra vẻ đáng thương.

Phùng Chi âm thầm cười lạnh, đây là biểu hiện của việc làm chuyện trái với lương tâm.


Cô lấy khăn lau qua loa đầu ngón tay, đứng dậy bước đến trước mặt hắn, dán lòng bàn tay lên trán hắn, nói như thật: “Nhị gia có chút sốt rồi, em dùng phương pháp dân gian, làm xong sẽ tốt hơn. Ngài cho em một đồng tiền nào.”

Thường nhị gia cảm thấy dáng vẻ của cô không hề dễ chọc, muốn mở miệng uyển chuyển từ chối, Phùng Chi đã nhanh mắt liếc thấy một đồng ở kẽ hở của sô pha, nhất định là lúc ngồi xuống đã từ túi quần lăn ra, cô đắc ý mà lấy lên.

Trực tiếp cầm chén trà lên, để đồng tiền vào trong nước trà, cô quỳ gối trên sô pha khiến hắn phải nghiêng người ngồi mặt đối mặt với cô, cô dùng ngón giữa móc vào trong mắt đồng tiền, ngón cái nắm phần mép, cạo gió phần giữa mũi và vùng lông mày, mới đầu còn nhẹ nhàng, dần dần càng nặng thêm.

Thường nhị gia để cho cô cạo gió, tuy có chút đau đớn nhưng lại được cảnh đẹp trước mắt chữa khỏi, hai luồng ngực cô phập phồng đong đưa, hô hấp ấm áp phả vào mặt hắn, trước khi tới cô đã tắm rửa xong, mùi hoa thơm nhẹ nhàng ngòn ngọt thoang thoảng trước mũi.

Con rồng ngủ say giữa hai chân hắn bắt đầu sống lại, có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch.

Phùng Chi lại hoàn toàn không hề phát hiện, cô bảo Thường nhị gia xoay người sang chỗ khác, cạo phần sau lưng cổ gáy cho hắn xuất hiện vài vết hồng hồng.

Dứt khoát không cần tiền đồng nữa, dùng hai ngón tay nắm hầu kết của hắn dùng sức vuốt xuống, giống như mẹ cô giết gà xong ném vào chậu nước nóng rồi dùng sức vặt lông.

Thường nhị gia cũng cảm thấy có bất thường, bắt lấy tay cô nói không cần cạo gió, quay đầu nhìn vào trong chiếc gương hình bầu dục treo trên tấm bình phong, mũi và hầu kết đều có từng vết xanh tím in hằn lên, nhìn thấy ghê người.

Hắn quay đầu lại, không nói lời nào, chỉ khó hiểu mà nhìn cô.

Phùng Chi biết mình xuống tay có chút nặng, cô lại nghĩ, xứng đáng, ai bảo hắn trêu đùa cô, lừa gạt tình cảm của cô, chỉ là giở thói ngang ngược mà thôi.

trên báo có từng đăng một câu chuyện cũ, một cô gái mạnh mẽ đã thiến tên tình lang bạc bẽo.

“Nhị gia cảm giác đỡ hơn chút nào chưa, trời cũng đã tối rồi, em xin phép đi về.” Cô nhấp môi cười nói, âm thầm tránh khỏi tay hắn.

Thường nhị gia cũng cười cười: “Đi về? Em biến tôi thành như vậy còn muốn chạy?”

“Như nào? Không phải Nhị gia đau đầu sao, nhìn qua tinh thần cũng tốt hơn rồi, ngài ra ngoài tìm người cạo gió, không có hai đồng, sư phó còn không chịu động tay đâu!” Phùng Chi lạnh tanh nói: “Em thật sự phải về!”

Thường nhị gia im lặng một chút, buông cô ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi cho rằng em đã nghĩ kỹ, rõ ràng tâm ý của chính mình mới tới!”

Phùng Chi vừa nghe thấy vậy, nhẫn nhịn đến bây giờ mới dám ủy khuất, nước mắt cũng không ngăn được, nước mắt chảy xuống, cô nâng tay đấm ngực hắn: “Ngài gạt em, lừa gạt cảm tình, đùa cợt em, em hận ngài cả đời!”