Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 69: Lời mời nhận chức



Sáng sớm Phùng Chi ngồi xe điện đến tận bên ngoài bến, cô đọc được một tin quảng cáo tuyển dụng phiên dịch tiếng Anh của hiệu buôn tây Thái Cổ trên báo, liền tới đó để xin việc.

Một đường cứ vừa đi vừa dừng, còn phải hỏi đường người phát thư, cuối cùng cũng tới trước cửa hiệu buôn tây, trước mặt là toàn nhà năm tầng rất có khí thế, trải từ tây sang đông, tường ngoài là gạch đỏ, cửa sổ mỗi tầng đều là kiểu nửa vòng tròn hoặc là hình vuông, toàn bộ được nắp kính trong suốt, hoa văn trạm trổ theo phong cách phục hưng, vì biểu đạt tình hữu hảo có khắc hoa văn theo phong cách cổ điển ở dưới cửa sổ và mái hiên. Trước cửa lớn có người giữ cửa mặc đồng phục, Phùng Chi đưa tờ mẩu tin thông báo tuyển dụng và thư giới thiệu cho anh ta xem, chẳng qua anh ta chỉ nhìn qua rồi chỉ cho cô đường lên tầng hai.

Phùng Chi nghĩ thầm có lẽ anh ta đã thấy nhiều rồi, nói như vậy người đến sẽ rất đông đi, quả nhiên không ngoài dự liệu, hành lang lầu hai xếp thành hàng dài, trong đó cũng không thiếu người nước ngoài.

Cô đứng phía sau ba cô gái khác, một mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi, cô không khỏi âm thầm nhíu mày, cảm giác rất buồn nôn, yết hầu ngây ngấy, sáng sớm khi đi ngang qua phòng bếp, có người đang làm cá hố, mùi tanh rất nồng khiến cô nôn ra nước chua. Đã nhiều ngày bị như vậy, khứu giác dị thường mẫn cảm, cô cảm thấy có lẽ mình bị bệnh rồi.

Cô bước tới mở nửa cánh cửa sổ ra, có thể nhìn thấy sông Hoàng Phố và bến tàu đông đúc thuyền bè, một cơn gió ẩm ướt thổi vào mặt, lỗ chân lông ngay lập tức giãn nở, cả người cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Ba cô gái kia vẫn đang nói chuyện, Phùng Chi cũng nghe được ít nhiều, hiệu buôn tây này có chủ là người Anh quốc buôn bán lông dê và sản phẩm dệt bông, có bến tàu riêng ở mười sáu Phố Đông.

Lương của nhân viên ở đây sẽ được trả theo cấp bậc, thấp nhất mỗi tháng cũng có thể lĩnh được năm mươi đồng. Còn có tiền trợ cấp ăn ở, ốm đau, sinh đẻ, thuốc thang cho đến giáo dục con cái…

Thời gian làm việc phân thành hai mùa là mùa hạ và mùa đông.

Không nghĩ tới cô đánh bậy đánh bạ lại tới được một hiệu buôn tây cao cấp! Phùng Chi khẽ đánh giá sao các cô ấy lại biết chi tiết như vậy, càng nghe lại càng giật mình, một cô có anh họ đang làm môi giới ở đây, một cô thì là điều động nội bộ khi còn đang du học Anh quốc, chẳng qua hôm nay chỉ là đi ngang qua sân khấu một chút, còn có một cô thì nói cũng mơ hồ, nhưng mà cũng coi như là địa vị không hề nhỏ. Cô có chút nhụt chí, thật là đen đủi, làm gì có công bằng chân chính đáng nói. Huống hồ cô có nỗ lực học tiếng anh như thế nào đi chăng nữa, cùng không sánh bằng các cô đi du học về.

Nhưng lương và trợ cấp thật sự quá hấp dẫn. Phùng Chi quyết định vực dậy tinh thần, nếu đã tới rồi thì cứ bình tĩnh làm tới cùng thôi, tiếng Anh của cô không bằng các cô ấy, nhưng quốc ngữ, còn có bút tính hay gảy bàn tính chưa chắc đã kém hơn các cô ấy.


Chờ hơn một tiếng, người vào trước lần lượt rời đi, một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh gọi mười người tiếp theo vào phòng, quốc ngữ, toán học, tiếng anh đều lần lượt kiểm tra một vòng, Phùng Chi không cảm thấy tiếng anh quá khó, nhưng toán học có hai câu cô không trả lời được, thật sự hổ thẹn với sự dạy dỗ của Thường Nhị gia. Nhớ tới Thường Nhị gia cô cảm thấy ngọt ngào biết bao nhiêu, gần đây không hiểu làm sao, chỉ cần trong đầu nghĩ đến tên của hắn thôi cô đã không nhịn được mà cong khóe môi, cô thật sự rất thích hắn.

“Phùng tiểu thư có chuyện gì vui sao?” Chủ nhiệm phòng phiên dịch Ngụy Tôn Á cười hỏi, anh ta là người phỏng vấn chính, cô gái này từ lúc tiến vào liền vui mừng ra mặt.

Má Phùng Chi nổi lên ửng đỏ, linh hoạt nói: “Có thể tới đây để phỏng vấn đó chính là một chuyện đáng để vui mừng!”

Ngụy Tôn Á cười không nói gì, gật đầu ý bảo cô ngồi xuống, lại bước vào thêm ba người phỏng vấn nữa phân nhau ngồi sang hai bên của anh ta, có một người trong đó hỏi điểm số của hai người phỏng vấn trước đó.

Phùng Chi nghe vị Ngụy tiên sinh kia nói: “Một vị thiếu gia tính tình khá lớn, cử chỉ lười nhác, không hề nhiệt tính, tài sơ học thiển, bối cảnh có lớn cũng không thể tuyển dụng. Một vị tiếng Anh và toán học thì tinh thông nhưng quốc ngữ lại khá kém, không thể đảm nhiệm chức vị phiên dịch, hỏi một chút bên mua bán có thiếu người không, nếu thiếu có thể bàn giao qua.” Ba vị khác đều gật đầu đồng ý.

Phùng Chi tức thì có cảm giác kính nể đối với vị Ngụy Tôn Á này.