Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 70: Đã có thai



Phùng Chi ra khỏi hiệu buôn tây Thái Cổ đã là giữa trưa, mặt trời đỏ rực trên cao, bốn phía tràn ngập tiếng ve kêu.

Cô chậm rãi đi dưới bóng cây, mùi nhựa đường có chút gay mũi, cô nhẹ nhàng xoa bụng, lúc phỏng vấn quá khẩn trương nên không cảm thấy, lúc này thả lỏng ra mới thấy cả người không khoẻ, từng cơn buồn nôn tràn tới.

Nhìn bên đường có cái cổng vòm u ám bụi bặm, có cơn gió lùa theo cả khí nóng bay tán loạn trong không khí, trên bếp lò đang hầm một nồi đế đen xì, một bà cụ đang gói hoành thánh cũng không ngẩng đầu lên, phía sau đặt ba bộ bàn ghế nửa cũ nửa mới, Phùng Chi nghĩ có lẽ là do bị đói, liền đi mua một chén hoành thánh. Bà cụ chậm rãi “Có” một tiếng, dáng vẻ uể oải do bị tra tấn dưới cái nóng ngày hè, giơ tay mở nắp nồi, bên trong nước đang cuồn cuộn sôi, sau khi bỏ hoành thánh vào tranh thủ khi đang nấu, bà lấy ra bát sứ in hoa bắt đầu múc canh vào, một thìa mỡ heo, nửa thìa nước tương, một ít muối, bà ấy không ngại phiền hỏi liên tục: “Thêm hành không?” “Rau thơm không?” “Tôm khô không?” “Trứng không?” “Tía tô không?” “Sa tế không?” Nếu cô không cần thứ gì, bà ấy liền tỏ vẻ chiếm được chút tiện nghi nhỏ.

Phùng Chi lấy một cái thìa quấy cho đều, hối hận vì đã thêm tôm khô, đầu tiên là một chút mùi tanh, dần dần lại trở nên rất nồng, lặng lẽ mà lấp kín cả cổ họng cô.

Một người phụ nữ trẻ tuổi ôm đứa con nhỏ đang dỗ đứa bé ngừng khóc ngồi xuống đối diện cô, chỉ mua một chén canh, đôi mắt đứa bé trông mong nhìn cô ăn, hai mũi thòng lòng nước mũi cũng quên không hút lại để chảy vào trong miệng.

Phùng Chi không ăn nổi vội đứng dậy tính tiền, người phụ nữ trẻ kia thấy thế liền bưng chén hoành thánh của cô đến trước mặt chính mình, bắt đầu đút cho đứa bé ăn.

Cô đi vài bước trốn sau gốc cây nôn một lúc lâu, mới đi tới quán trà mua chén trà súc miệng, thấy cách đó không xa có cửa hàng dược liệu chưa bào chế, lập tức bước vào trong tiệm.

Có vị bác sĩ già ngồi khám gần cửa sổ, Phùng Chi bước lại gần thuật lại tình hình gần đây của cô, lại vươn tay phải cho ông ấy bắt mạch.

Cô từ cửa hàng thuốc đi ra, tâm trạng đã trở nên khác biệt, hoảng sợ hoang mang, ngỡ ngàng không biết làm sao, sau một hồi khổ sở mang mác, lại vui sướng từng đợt thay nhau kéo đến, khẽ vuốt ve cái bụng còn bằng phẳng của cô, ai có thể tưởng tượng được ở đây lại nhiều thêm một sinh mạng chứ, qua một thời gian nữa, cô mới tròn mười chín tuổi. Có điều Thường Nhị gia đã ba mươi hai rồi, có đứa trẻ này cũng đúng lúc.

Là lúc nào thì có chứ, tính toán ra hẳn là đêm trước khi hắn lên thủ đô, hôm đó hắn hoàn toàn không biết tiết chế, cũng không biết mấy lần.

Nếu hắn biết được hắn đã có con nối dõi nhất định sẽ rất vui mừng, nghĩ đến nét mặt của hắn khi biết tin…. Gương mặt Phùng Chi không khỏi đỏ lên, mỉm cưởi.

Dục Trinh mỗi ngày đều chạy đến trường học như cũ, bây giờ thường có người của Thanh Vân bang lướt qua bên ngoài phòng học, tất cả nữ sinh đều thấy sợ hãi, lại sắp tốt nghiệp nên bàn nhau không tới trường nữa.

Dục Trinh uể oải ra khỏi cổng trường, bỗng nhiên thấy Chu Hi Thánh đứng dưới cây ngô đồng cách đó không xa, đầu tiên cô khá là sửng sốt, trong nháy mắt liền vừa mừng vừa sợ, vội dùng tay sờ sờ bím tóc trên đầu, lại sửa sửa tóc mái, lúc này mới cười tủm tỉm đi đến phía sau anh ta, chắp tay sau lưng mở miệng nói: “Anh tới tìm em sao?”

Chu Hi Thánh tưởng là Phùng Chi quay đầu lại hóa ra là Dục Trinh, có chút thất vọng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nhạt nói: “Trùng hợp đi ngang qua thôi, anh phải đi rồi.”


Dục Trinh nhiệt tình mời: “Thuận đường ngồi luôn xe em cùng về!”

Chu Hi Thánh lắc đầu, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn hắn chờ cô một lát, tự mình chạy tới chỗ ô tô đỗ nói thầm hai tiếng, lại chạy trở về cười nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi xe điện!”

Chu Hi Thánh ngừng lại một chút: “Em không cần phải thế đâu, mùa hè nóng bức chen chúc trên xe điện, vừa chậm, trong xe cũng rất buồn chán, còn có đủ các thể loại mùi, các tiểu thư tình nguyện ngồi xe kéo hơn.”

“A Chi vẫn ngồi xe điện được!” Dục Trinh cười nói: “Cô ấy có thể, em cũng có thể.”

Chu Hi Thánh thầm nghĩ làm sao có thể so sánh chứ, hai người đội cái ánh nắng gay gắt đi bên đường, từng chiếc ô tô chạy qua bên người, phun ra khói xe rất khó ngửi, phả vào bắp chân Dục Trinh khiến cô nhíu mày, lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán. Chu Hi Thánh đổi vị trí với cô ấy còn mình thì đi ra ngoài mép gần đường xe chạy, Dục Trinh coi hành động này là anh ta săn sóc quan tâm cô, trong lòng lại ngọt ngào.

Hai người đi đến bến xe điện, xe điện còn chưa tới, có một bác gái ngồi bán kem cây dưới biển báo trạm xe điện.

“Ăn kem không?” Chu Hi Thánh thấy cô gật đầu thì lấy tiền mua một que, Dục Trinh nhận cây kem có chút kỳ quái hỏi: “Tại sao anh không ăn?”


“Anh không thích ăn cái này!”

Dục Trinh bừng tỉnh “Ồ” một tiếng, chắc chắn cô không thể nghĩ được rằng trên thế giới này, còn có người vì mua một cây kem còn phải tính toán tỉ mỉ.

Liếm mấy lần cô cười rộ lên: “Quả nhiên anh không thích ăn, quả thật là không hề ngon, vị ngọt cũng nhàn nhạt.” Lại nói tiếp: “Kem của hiệu Minh Tinh, còn có Mỹ Nữ, đều là loại bên ngoài có một lớp chocolate thật dày, cắn một miếng giòn tan, bên trong kem lạnh lạnh, ngậm trong miệng vừa ngọt vừa mát, anh đã ăn qua chưa?”

Chu Hi Thánh cười lắc đầu: “Nghe em nói có vẻ rất ngon.”

Dục Trinh vội nói: “Lần sau em mời anh ăn nhé!”

Chu Hi Thánh không bày tỏ ý kiến, đúng lúc xe điện rung chuông tiến vào bến, hai người họ liền lên xe, người không đông lắm nhưng cũng không có ghế trống, chọn một vị trí đứng, Dục Trinh một tay cầm lấy thanh chắn, tiếp tục ăn kem, Chu Hi Thánh giữ chặt thanh chắn, nhìn người qua đường ngoài cửa sổ bắt đầu chậm rãi lùi về sau.

Không xa có đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau, ban đầu còn nhỏ giọng nói, về sau giọng nói dần to lên, người phụ nữ nói bằng tiếng địa phương cũng không biết là ở đâu: “Nghê chớ là hảo lộng chơi lạc, nại không cần đem nghê bức cấp, bát sinh hoạt nại ăn cách chiếp! (Tôi cũng không phải người dễ bắt nạt, anh đừng có mà ép tôi, ép tôi thì anh cũng không tốt đẹp gì đâu. )” người đàn ông giơ tay tát cô ấy một cái, vang lên một tiếng “Bang” thanh thúy, tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn, Chu Hi Thánh muốn qua ngăn cản thì cửa xe điện lại đúng lúc mở ra, người phụ nữ che mặt chạy xuống xe, người đàn ông theo sau cũng lớn tiếng mắng mỏ, người gây họa đều đi rồi.

“Hôn nhân khác nhau có chỗ khó khác nhau.” Tâm tình của Dục Trinh cũng rất phức tạp, cây kem bắt đầu chảy ra, có một giọt rơi xuống bả vai ngồi người dưới, họ nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô, bực bội mà đưa tay lên lau đi.

Chu Hi Thánh im lặng một lát, mới hỏi: “Lâu rồi không gặp Phùng Chi, cô ấy đi đâu rồi?”

Dục Trinh có chút cảm giác không thể hiểu được: “Cô ấy không đi đâu cả!”

“Sao lâu rồi không thấy cô ấy tới trường học?” Chu Hi Thánh lại hỏi, ngữ khí hết sức không để ý tới.

Những lời này của anh ta nếu cẩn thận cân nhắc lại thì sẽ thấy có lỗ hổng, dường như anh ta đã chờ mấy lần ngoài trường học rồi, Dục Trinh nếu chịu cẩn thận cân nhắc nhất định có thể phát hiện ra nhưng cô lại lờ đi theo bản năng, chỉ cười nói: “Trong trường có người của Thanh Vân bang hoạt động, cô ấy sợ hãi, lại phải vội vàng tìm việc làm, dù sao cũng không có tiết học, dứt khoát không tới trường nữa.”

“Vậy em… Sao còn dám tới?” Chu Hi Thánh nhẹ nhàng thở ra.

“Em sao?” Dục Trinh cười nói: “A Chi xinh đẹp như vậy, tất nhiên dễ dàng khiến người khác mơ ước, em thì không cần sợ.”