Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 12



Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

Cố Lan San còn chưa kịp nói gì, tiếng cười khanh khách đã truyền đến từ phía nào. Cô ngẩng đầu lên, thấy một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt đang nắm tay một cậu bé mặc quần áo màu trắng, đi xuống cầu thang.

Cô bé kia rất đẹp, trắng nõn nà như Bạch Tuyết; cậu bé rất tuấn tú, có phong thái hiên ngang.

Cố Lan San chợt nhớ tới mấy thần tượng mà mình từng xem trên TV.

Cô cảm thấy có chút run sợ, mãi một hồi mà vẫn chưa định thần lại được. Đúng lúc đó, tiếng cười mỉa mai chợt truyền tới. Cố Lan San phát hiện, thì ra còn một cậu bé khác đang nằm bò ở lan can lầu hai.

Dáng vẻ của cậu bé này... Cố Lan San chín tuổi vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra một từ để hình dung, xinh đẹp!

Cậu bé nhất định lớn lên rất tuấn tú!

Cậu bé đẹp như họa, so với cặp đôi đang đứng sóng vai nhau tạo thành một bức tranh hoàn mỹ còn đẹp hơn rất nhiều!

Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào người cậu bé, phủ một màu vàng sáng lên khắp người cậu. Gió nhẹ tràn từ bên ngoài vào, lay động mái tóc màu đen của cậu. Đôi mắt đẹp của cậu bé có hơi chớp chớp.

Cậu bé ấy đẹp đến mức không giống một người bình thường!

Trong nháy mắt, Cố Lan San cho rằng mình đã gặp được thiên sứ trong truyền thuyết.

Dĩ nhiên, ý nghĩ này của cô chỉ hiện lên trong chốc lát.

Bởi vì giây tiếp theo sau đó, cậu bé có khuôn mặt đẹp đẽ chợt cất tiếng cười, thốt ra ba chữ mang ý nghĩa ác liệt, “Đồ nhà quê!”

Trong chớp mắt, thiên sứ liền biến thành ác ma!

.........

Cố Lan San mở to mắt, nhớ lại từng khoảng thời gian trong quá khứ.

Có lẽ ở trong mắt người khác, Cố Lan San là người may mắn.

Ở thành phố Bắc Kinh, nhà họ Cố được coi như danh gia vọng tộc. Ai nấy nhìn vào đều thấy họ làm nhiều việc thiện, ví dụ như nuôi dưỡng Cố Lan San chẳng hạn, trong khi sự thật là họ mua cô.

Nhà họ Cố tính ra cũng chưa từng bạc đãi cô, đối xử với cô khá tốt, cho cô ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ cuộc sống giàu sang.

Chỉ là đối với Cố Lan San mà nói, từ cái đêm cô rời trấn nhỏ ở miền sông nước Giang Nam để bước vào đô thành Bắc Kinh có lịch sử mấy ngàn năm, đó không phải là chuyện may mắn gì cả. Cuộc đời khiến cô không kịp trở tay, trong một đêm ngắn, mọi thứ xung quanh cô đều biến chuyển.

Cô biết mẹ đã bán mình đi, mẹ cô không cần cô.

Cô biết mình dù là con trong nhà họ Cố, nhưng vẫn là người ngoài cuộc.

Vì vậy, mỗi khi làm bất cứ chuyện gì, cô đều suy nghĩ đắn đo, cân nhắc thật kỹ. Cứ như thế, Cố Lan San dần trưởng thành.

Thời gian càng dài, Cố Lan San càng hiểu chuyện. Cô hiểu rất rõ một đạo lý, trên đời này không có cái bánh nóng nào tự dưng được đưa đến tay mình. Nuôi quân ngàn dặm, dụng binh nhất thời. Muốn có được thứ này, tất phải đánh đổi thứ khác.

Nhà họ Cố nuôi dưỡng cô, mục đích của họ là muốn giữ một quân cờ.

Bọn họ đối xử tốt với cô, chính là để đến một ngày nào đó, cô sẽ thành một quân cờ hữu dụng, một công cụ để kết thông gia.

Từ đầu tới cuối, Cố Lan San chỉ là một món hàng, bị người ta đem đặt lên bàn cân, cò kè mặc cả.

************

Kể từ ngày đó, Cố Lan San không dám làm ra động tác gì lớn. Phải mất đến năm sáu ngày, cô mới khôi phục lại trạng thái bình thường.

Mà sau đêm hôm ấy, Thịnh Thế chưa hề trở về nhà một lần.

Chỉ là mỗi ngày khi xem ti vi, đọc báo, coi tin tức dinendian.lơqid]on giải trí, Cố Lan San đều thấy bóng dáng anh trên đó.

Mười ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến tháng sau. Trong tay Cố Lan San không còn tiền, mà bệnh viện cũng chẳng có tin tức gì về việc đóng viện phí, cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa.
— QUẢNG CÁO —