Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 113: 113





Thời gian tham tiệc cũng vừa tới.

Lời Y vừa dứt, gia binh bên kia mở cửa lớn hô hoán gọi mọi người tập trung xếp hàng, kiểm tra thiệp mời.

Đám người Liễu Hinh tranh thủ kiếm chỗ tốt không để ý đến Liễu Dung nữa.

Hán Tương mời Hàn Phi đi vào bằng cửa khác.

Hàn Phi ra hiệu cho Liễu Dung theo cùng, ban đầu hắn thoáng do dự, song cũng nhanh chân đi đến bên cạnh.
Bước vào cửa gió mát rười rượi ào ạt thổi tới, nơi này vậy mà thông với hồ Sen, kiến trúc xây dựng nổi bên trên bề mặt, một Đình Trà diện tích gấp trăm lần thường gặp.

Đám đông vào bằng cửa kia là tiến đến một sân rộng có bàn ghế kê sẵn, bày biện trước rất nhiều Linh Thực, Mĩ Tửu.

Sân rộng này nối liền với Đình Trà qua một dãy bậc thang cao tầm một tượng.
Chỗ Hàn Phi đứng có hơn mười bàn tiệc tửu đã gần ba mươi người ngồi vào.

Hán Tương xắp xếp cho thuộc hạ cùng Liễu Dung ngồi lại nơi này, tiện miệng giải thích:
- Chỗ này dành cho hạ nhân đi theo thượng khách, mỗi người được cấp riêng một bàn.

Các ngươi hai bàn ngồi gần sát một tí thuận tiện chiếu cố lẫn nhau, ta cùng Hàn học đệ đến bàn thượng khách bên trong.
Hàn Phi nhận thấy Hán Tương căn dặn thủ hạ chiếu cố Liễu Dung nên cũng yên tâm.
Đình Trà dọn sẵn bảy bàn tiệc tửu đẹp mắt, mỗi điểm cách nhau mười lăm thước.

Hai bên có ba mươi hạ nhân bưng bê.

Đứng ở chỗ này nhìn ra hồ Sen là tầm mắt trống trải rộng lớn, nơi này vậy mà xây dựng tách biệt với khu vực ồn ào bên ngoài.
Thanh Mộc Điền Quân thân vận áo bào màu nước biển, đỉnh đầu đội mão ngọc ra dáng gia chủ túi chật tài nguyên.

Hắn đăm chiêu bên cạnh một góc hành lang nhìn về xa xăm tựa bộ dáng người thủ vị trí cao tầng đang toan tính cơ đồ to lớn nào đó.

Bỗng nghe thấy tiếng đám Hàn Phi thì thu liễm khí độ, chuyển sang tươi vui cười ha hả chào đến.

- Ha..ha, Hán Tương huynh, Hàn học đệ! Các ngươi đã tới, nào nào lại gần đây đàm luận một chút.
Bàn được kê ở bảy vị trí khác nhau xếp thành hình cung, ở giữa dư ra một khoảng trống lớn.

Tính cả Thanh Mộc Điền Quân nơi này có sẵn ba nam một nữ đều là thanh thiếu niên mười sáu đến mười tám tuổi.
Hán Tương xéo mắt tiếu dung:
- Điền Quân, ngươi thật biết hưởng thụ.

Ở một nơi yên tĩnh gió lộng thế này bên cạnh còn có mĩ nhân bầu bạn.
Thanh Mộc Điền Quân nhíu mày, cười gượng:
- Hán Tương huynh chớ hiểu lầm, các vị có mặt ở đây đều là thượng khách do ta mời đến.
Hán Tương chép miệng nhìn thoáng một lượt:
“Mấy tên này đều không nhìn ra tu vi bọn hắn, hiển nhiên là vượt xa ta, nhưng có thể thế nào chứ cùng lắm là khách của tiểu tử Điền Quân, ta thu liễm khí độ chút là được, sau này sẽ tính mức thiệt mặt mũi với hắn.”
Liền ôm quyền điềm đạm:
- Tại hạ là Hán Tương đồng dạng khách của Điền Quân.

Nếu đều là bằng hữu, xin mời giới thiệu một chút.
Gã đứng ở vị trí gần với Thanh Mộc Điền Quân, ôm quyền cười chào:
- Ra là Hán Tương huynh đài, tại hạ Huyết Vân Đại tu vi Luyện Khí Cảnh tầng sáu, mười tám tuổi.
Một tên đạo bào Bạch Gia cũng nói:
- Tại hạ Bạch Sách, mười tám tuổi Luyện Khí Cảnh tầng bảy!
Thiếu nữ kia nhẹ giọng:
- Huyết Vân Phỉ Phỉ, mười sáu tuổi.
Hán Tương đen mặt hơi cúi đầu, lẩm bẩm:
- Tính tu vi, ta là yếu nhất.

Thật đáng xấu hổ mà.
Thanh Mộc Điền Quân nhã nhặn hướng Hàn Phi:
- Hàn học đệ có phải cũng nên giới thiệu một chút không.
Hàn Phi nhạt lời:
- Ta tên Hàn Phi mười lăm tuổi, hân hạnh gặp qua các vị.
Cùng lúc này phía sau có tiếng chân người đến kèm theo hương hoa thơm ngát ngập tràn trong gió.


Trừ Hán Tương, Hàn Phi ra.

Mấy người còn lại hớn hở cười chào tựa như quen biết đã lâu.
Người đến là thiếu nữ gương mặt mĩ sắc, thân vận váy dài thêu hoa bó sát màu vàng nhạt, đường cong nổi rõ ẩn hiện trên thân thể điểm lồi điểm lõm khiến cho nam nhân không khỏi kín đáo si mê.
Thanh Mộc Điền Quân tươi tắn còn có chút quấn quýt:
- Khương Nhi ngươi đã đến, vậy thì tiệc tửu cũng nên bắt đầu rồi.
Dứt lời Y vung tay ra hiệu cho thuộc hạ giục lên mấy hồi trống, người người nâng ly đối ẩm, cười nói giao thiệp lẫn nhau.
Đám Hàn Phi cũng ngồi vào bàn, Thanh Mộc Điền Quân giới thiệu qua loa:
- Khương Nhi, hai vị này là bằng hữu của ta, vị mặc bán giáp tên Hán Tương, người bên cạnh là Hàn Phi.
- Hai vị, cô nương này tên gọi Hoàng Khương Nhi đến từ Hoàng Gia tam phẩm.

Trừ hai vị bận bịu bọn ta rất thường xuyên đàm luận nên đã biết rõ nhau.

Mời tự nhiên giao thiệp.
Hán Tương ôm quyền niềm nở chào qua, Hàn Phi chỉ gật nhẹ đầu.

Thanh Mộc Điền Quân đem ánh mắt hướng ra bên ngoài, tựa không chú tâm ai nhưng ngoại vi tầm mắt bao bọc hết tất cả, mới dõng dạc nói:
- Hôm nay ngoài việc mời mọi người đến đàm luận còn có đồ tốt muốn tặng đến.

Đan Các mới công bố một loại Linh Dược gọi là Bổ Thể Thần Dược, nghe nói là Thượng Cổ Dược Phương gần như đã tiệt tích.

Bọn hắn từ ngoại Quốc bỏ ra giá lớn thu gom từng mảnh mang về.
- Dựa vào tổ phụ tranh dành danh ngạch, ta may mắn sở hữu năm vạn bình, biếu đến chư vị mỗi người năm ngàn đem bồi dưỡng thuộc hạ.

Bên trên mỗi tráp đựng có ghi rõ tác dụng dược hiệu.
Đợi khi lời hắn vừa dứt, ai nấy có mặt mỗi người một vẻ cảm xúc khác nhau.

Bạch Sách nghe qua rung động toàn thân, bộ dạng thanh niên hào môn tan vỡ, khí chất hỗn loạn đến mất tự chủ:
- Đan Các không hổ danh là Sinh Cơ Các, Thần Dược bậc này cũng có để bán ra.

Huyết Vân Đại ngả đầu than vãn:
- Cũng may bằng hữu Điền Quân nhớ đến bọn ta, bằng không chờ ngày Gia Tộc cấp đến e không đủ phần.
Thanh Mộc Điền Quân gật cười hào sảng kèm phất tay ra hiệu cho thuộc hạ đem Dược phát ra:
- Ha ha ha, đều là bằng hữu chớ khách khí.
- Ý Cầu thúc, thúc đem phần còn thừa phát cho những người bên ngoài, nhớ nói rõ hiệu dụng tránh lãng phí.
Hàn Phi thoáng ngẫm:
“Tên Thanh Mộc Điền Quân này thật khá giả, Đan Các bán ra một bình cũng không rẻ hơn ba trăm Linh Thạch được, năm vạn bình tương đương một ngàn năm trăm vạn khối Linh Thạch.

Hắn cứ vậy mà đem cho đi, thái độ thản nhiên tựa không bằng đầu móng tay vừa bị xước.”
Bạch Sách nhận được Linh Dược, xuất ra một thanh Ngân Khí hạ phẩm hình đoản Đao đem tới, điệu ngữ sành sỏi giao thiệp:
- Bằng hữu Điền Quân, không thể cứ nhận chỗ tốt của ngươi mãi như vậy.

Thanh Ngân Khí Đoản Đao này xem như bồi lễ, mong ngươi đừng từ chối.
Thanh Mộc Điền Quân cười ha hả:
- Đã là bằng hữu sao ta có thể chê cười Bạch huynh, được ta nhận.

Nào, ta kính ngươi một chén.
Huyết Vân Đại lấy ra hai khối Huyền Thiết trung phẩm bán kính khoảng nửa thước, trầm ổn nói:
- Bằng hữu Điền Quân, ta đại diện Huyết Vân Gia thay Phỉ Phỉ muội đồng dạng bồi lễ, ngươi từ chối cũng như xem bọn ta xa lạ.
Huyết Vân Phỉ Phỉ ngồi một bên gật đầu đồng tình.
Thanh Mộc Điền Quân khẩn trương:
- Ta nhận, ta nhận.

Bất quá các vị còn lại, xin đừng bồi lễ nữa.

Ta nhận lại của chư vị cảm thấy không tốt lắm.
Hoàng Khương Nhi trầm tĩnh:
- Điền Quân, hai ta biết nhau từ nhỏ lễ tiết không nhất thiết phải rườm rà.

Ngày sau ngươi cần ta giúp gì cứ việc nói ra, khả năng làm được, ta sẽ tận lực.
Thanh Mộc Điền Quân phấn khích đáp:
- Khương Nhi ngươi đúng là người hiểu ta, các ngươi chỉ cần xem ta là bằng hữu, ta đã mãn nguyện rồi.
Hán Tương hắng giọng:
- Linh Dược này ta nhận, ngày sau ngươi dám làm ra việc kia.

Phụ Thân của ta sẽ vì ngươi đứng ra một lần.


Trước nay nhận đồ tốt của ngươi cũng không ít, lần này xem như là tính thêm phần cho Hàn học đệ.
Thanh Mộc Điền Quân bối rối nửa mừng nửa lo, mất kiểm soát cảm xúc, cố cười vô vị mấy nhịp che lấp đi, ngữ điệu trân trọng vội đáp:
- Cứ làm theo ý huynh, Thanh Mộc Điền Quân ta xin giữ sự cảm tạ mãi mãi tận đáy lòng.
Hàn Phi chép miệng hời hợt:
- Linh Dược này ta không nhận, ta không có thủ hạ, không nuôi nghiệp lớn càng không thích hợp dùng cho mình.

Hán Tương học huynh chi bằng thu tất cả đi.
Đồng tử Hán Tương nhảy nhót, tự biết lời Hàn Phi nói không chất chứa nửa điểm giả trân.

Phấn khởi thu số Linh Dược kia, bồi lời:
- Tạ học để nhường lại.
Những người khác nhíu mày, loạn lược tâm tư:
“Hai tên này không bình thường, một kẻ đến Thần Dược bậc này cũng tìm đủ cách để chê bai không nhận.

Không dùng được, không biết đem về mang đi bán sao.

Một kẻ chê thôi không nói, kẻ nọ còn mặt dày nhanh tay thu vào là lo người kia đổi ý ư.”
Hoàng Khương Nhi tinh mắt, thầm phát giác:
“Hai người này có vẻ rất thân thiết, kẻ tên Hán Tương dường như tám phần sùng bái kẻ kia.”
Thanh Mộc Điền Quân sững người, hắn kinh tâm theo một hướng nhìn khác:
“Hàn học đệ thật lợi hại, 5000 bình Thần Dược không động lòng thì thôi, ngược lại dùng vật của ta đổi ân tình cho kẻ khác ngay trước mắt ta, ta mất không năm ngàn bình Thần Dược còn chưa lôi kéo được hắn, hắn không nợ ta, Hán Tương lại nợ hắn.

Ách..

thật đáng sợ, càng đáng đặc biệt nhận diện kĩ càng người này.”
Trong lòng một phen nảy lửa, hắn trước sau đã có nhiều năm kinh nghiệm lấy nghĩa chiêu hiền, gặp tình huống này tự dưng thấy mình vẫn còn thấp tay, ngoài mặt lại vờ như không, bày ra dáng vẻ gần gũi, điệu ngữ thong dong:
- Tốt, tốt..

Ai nhận cũng được đều là bằng hữu.

Nào nào, uống uống.
Mọi người đồng loạt nâng chén, hào sảng mấy ngụm.

Huyết Vân Đại bất chợt lên tiếng:
- Bằng hữu Điền Quân, không phải ngươi nói hôm nay sẽ mời đến vị anh tài náo loạn Địa Bảng cho bọn ta học hỏi sao! Hắn đã đến chưa, đang ngồi chỗ nào, có thể gọi đến cho bọn ta giao thiệp một chút không!.


— QUẢNG CÁO —