Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 114: 114





Huyết Vân Phỉ Phỉ uống vào mấy chén rượu, hai gò má trắng mịn của nàng chuyển sang màu hồng nhuận, bộ dạng gần như tiểu thư khuê cát rất được nuông chiều chớp mắt biến thành tiểu nha đầu giang hồ phiêu bạt lúc nào không hay, nàng nâng lên cánh tay ra hiệu xin phép tới phiên nói, điệu ngữ phấn khởi âm giọng không nhỏ:
- Đúng..

đúng, ta đến cũng chủ yếu muốn nhìn qua mặt mũi tên kia xem có gì đặc biệt khác người, lại làm ra được sự tình nọ.
Bạch Sách lẫn Hoàng Khương Nhi cũng một kiểu gật gù đồng thuận trông đợi.

Hán Tương ngửa mặt cười ha hả, ném ánh mắt ẩn ý đảo qua mọi người một lượt.

Bạch Sách chợt nói lớn:
- Hán Tương huynh, ta nghe nói người đầu tiên ra đấu là huynh, huynh miêu tả sơ về người đó trước một chút được không.
Hán Tương thoáng nhớ lại cảnh mình bị đánh tơi tả, ánh mắt cụp xuống vẻ mặt tràn ngập xấu hổ nhưng chỉ sau nửa nhịp thở đã định lại thần thái, hắng giọng mập mờ:
- Các ngươi trực tiếp hỏi hắn không phải sẽ rõ ràng hơn sao, người thì các ngươi cũng đã gặp qua còn hỏi ta làm gì cơ chứ!
Trong khi mọi người đang ngơ ngác chưa hiểu ý tứ của Hán Tương.

Thanh Mộc Điền Quân cười “khà khà” kèm lời:
- Là ta sơ xuất, vị Hàn Phi học đệ chính là Ngoại Viên Tân Sinh đại náo Địa Bảng đánh ra danh khí kia.
Trừ Hán Tương, ai nấy sững người đồng dạng kinh ngạc ra mặt, lẩm bẩm.
Huyết Vân Đại: - Là hắn..?
Hoàng Khương Nhi: - Hắn có thực lực kia sao..?
Bạch Sách: - Sao có thể chứ..?
Huyết Vân Phỉ Phỉ tròn xoe hai mắt, nhìn chằm chằm Hàn Phi.
Huyết Vân Đại bày ra tâm tư dò xét, vài câu biện bạch kèm lời khiêu khích:
- Ngày đó ta bận làm nhiệm vụ không đến xem tận mắt được, Hàn học đệ có thể đứng ra chỉ điểm vài chiêu không!
Hàn Phi nhạt nhẽo đáp: - Ta không có hứng.
Chân mày mọi người nhúm lại khi nghe người trước nói vì bên trong ẩn ẩn mấy phần hơn thiệt, lại nghe Hàn Phi trả lời ai nấy thả lỏng bộ dáng.
Bạch Sách lại lấy giọng điệu quân tử ra đối đãi:
- Nếu thật là Hàn học đệ, ngươi có thể nhường lại cho ta bộ Phi Đao kia không?
Trạng thái Hàn Phi vẫn vô động, cười cợt đáp:

- Ngươi là như nào với Hồng Nguyệt Quế! Hay lại muốn đi theo chân Bạch Sử?
Đồng tử Bạch Sách co rút lại, giống như bị ai đó dẫm mạnh điều đáng lẽ nên chôn sâu giấu kĩ, tâm tư tràn ngập hỗn loạn:
“Người này sao lại nắm rõ nội tình xấu xí của Bạch Gia? Không đúng, hắn chỉ đang rung cây chờ trái rụng mà thôi.”
Bạch Sách dằn lòng chấn tỉnh, tỏ ra điềm đạm điệu ngữ thanh cao:
- Là ta ái mộ Hồng Nguyệt Quế cô nương đã lâu, muốn thay nàng tìm lại vật yêu thích.
Trừ Huyết Vân Phỉ Phỉ đang có nội tình riêng kín đáo nhìn Hàn Phi không chú ý đến sự tình hiện tại, đám người Thanh Mộc Điền Quân nghe qua mà nóng hết màn tai, trong bụng thầm mắng:
“Tiểu tử Bạch Sách này đạo tâm thật vững, nói lời giả tạo mà không vấp lưỡi.

Thật lợi hại, chính mình tìm đường nịnh bọt Hồng Gia còn dám bốc phét nhận định bản thân ái mộ tiểu thư nhà họ.

Ta xem ngươi cầm bộ Phi Đao đến, ra gặp mặt nói lời cảm ơn, người ta cũng không.”
Hàn Phi ồ cười tựa thưởng thức nam nhân dám yêu dám hận, nhẹ giọng:
- Được, ngươi muốn mua ta liền nhường lại.
- Dù sao ta cũng có qua lại với Bạch lão đầu, bất quá ngươi có mang đủ tài phú không?
Bạch Sách ưỡn ngực ung dung một lời thẳng thớm đầy sảng khoái:
- Ta có chuẩn bị trước đây, không phải tại Địa Bảng ngươi từng nói một ngàn vạn Linh Thạch sao, mau đến giao dịch.
Hàn Phi nhoẻn miệng cười, tiếu dung:
- Ngươi là đang ảo tưởng? Giá kia ta nói với thiên kim tiểu thư Hồng Gia, ngươi thật xem mình bằng vai phải cặp với Hồng Nguyệt Quế?
Ai nấy có mặt phụt cười, giữ thể diện cho Bạch Sách bọn hắn cũng không dám phát ra âm thanh lớn, ngược lại Huyết Vân Phỉ Phỉ tựa như tiểu nha đầu chưa đủ trưởng thành, không hiểu phép tắc cười không tự chủ.

Bạch Sách xám ngoét mặt mũi nhưng bước đi này của hắn như đã chuẩn bị từ lâu, bỏ qua tiểu tiết dứt khoát một lời:
- Đúng, ta không bằng nàng.

Ngươi nói giá đi!
Hàn Phi nhạt nhẽo đáp: - Một triệu vạn Linh Thạch.
Cả bọn trợn mắt, Bạch Sách giận muốn té ngã: - Ngươi..

ngươi..!
Thanh Mộc Điền Quân thầm thán: “Hàn đệ từ đầu đã đùa giỡn Bạch Sách”

Hoàng Khương Nhi cười mỉm: “Tiểu tử họ Hàn thật thú vị”
Hán Tương lại đang ngồi nhẩm tính xem một triệu vạn Linh Thạch bằng bao nhiêu tháng lương của Y.

Huyết Vân Phỉ Phỉ vẻ mặt ngây thơ hỏi qua Huyết Vân Đại:
- Đại huynh, Bạch Sách huynh thật có nhiều Linh Thạch đến vậy ư?
Hàn Phi hướng Bạch Sách, vờ tỏ vẻ khẩn trương bày ra bộ dạng tiểu thương thấp thỏm đoán già đoán non tâm tư khách nhân:
- Thế nào, ngươi không phải có rất nhiều Linh Thạch sao? Ngươi không phải muốn thay người mình ái mộ đoạt lại vật yêu thích sao? Hay ta vẫn còn xem thường ngươi quá?
Bạch Sách rơi vào trạng thái khô khốc, từ nhân trung đổ lên tới đỉnh đầu ngập tràn đen đúa, xấu hổ cực kì.

Miệng muốn biện luận lại nói không ra hơi.

Sự tình rõ ràng ra trước mắt có thể dùng lời lẽ nào để uốn nắn tài tâm đây.
Hồng Gia giữ vị trí cự đầu nhị phẩm hơn ba trăm năm, Thế Gia trực thuộc bên dưới có ai mà không muốn cầu cạnh bợ mông, được cao tầng bên trên chiếu cố một lần bằng vất vả bôn tẩu trăm lần cũng nên.

Tình huống thiên kim chính hệ Hồng Gia truy cầu vật yêu thích đã là sự kiện trong lòng hàng ngàn thế lực nhỏ toan tính ra tay.
Trưởng bối của Bạch Sách cũng là một trong số đó, gom đến Tộc lão cùng đồng bọn truy vết Hàn Phi đã lâu, đặc biệt bồi dưỡng hậu bối thể hiện, cho dù thiên hạ biết thì đã sao, chậm chân một chút, kẻ khác liền tranh mất.
Hán Tương hí hửng trong lòng:
“Ra oai với Hàn học đệ? Đúng là tìm chết! Các ngươi ngày đó không có mặt, xem Hàn học đệ chỉ dùng một câu nói bức chết Tộc lão Nhập Đạo Cảnh tầng tám, ha ha.

Đừng nhìn vẻ bề ngoài im ru mềm mềm liền nghĩ dễ dãi.”
Thanh Mộc Điền Quân khẽ chép miệng, đàm luận không chỉ tính là võ lược, cọ xát cho phép tiếp xúc toàn diện, bằng cách nào đó không quá mức hợp lý bức bách đối phương cam bái hạ phong, kẻ ngồi ngoài tự nhiên thưởng thức nhận định tư vị của một người.
Vị trí chủ nhà giữ cân bằng tình huống tránh trường hợp hai người đem thù hận gieo lên lẫn nhau.

Một màn trước mắt, Y xét đã nên bế mạc, đang tính mở miệng nói vài lời tốt đẹp chấp vá mối quan hệ bọn hắn lại.
Bất ngờ trên mặt hồ xa xa tản tới uy áp cuồn cuộn, hai đạo nhân ảnh chân đạp khí hình lăng không, đánh nhau loạn xạ đang bay tới gần.

Cả bọn giật mình đến gần lan can dõi mắt xem xét.


Hai bóng ảnh nọ, một Huyết Bào thêu ký tự của Huyết Vân Gia, một Hắc Bào không rõ ràng.

Huyết Bào nọ quát lớn:
- Nghịch tặc, còn không mau lui đi chỗ khác.

Nơi này có đám tiểu bối!
Hắc Bào ngửa mặt cười phá lên:
- Há há, ngươi buông tay rời đi, bản thân ta cũng sẽ rời khỏi!
Huyết Bào điệu ngữ khó xử, mắng mỏ: - Vô sỉ!
Từ trong giọng điệu của hai kẻ nọ dễ dàng phát giác đều là lão niên.

Hàn Phi thoáng dò xét nhận ra tu vi bọn họ đồng dạng Nhập Đạo Cảnh tầng năm.

Huyết Bào nọ hướng Đình Trà bên này vọng lời nói lớn:
- Tộc lão Huyết Vân Gia đang truy bắt nghịch tặc, tiểu bối nhà nào mau chóng rời khỏi, tránh thương vong!
Thanh Mộc Điền Quân khí độ bình tĩnh thoáng suy tính, ra hiệu cho thuộc hạ dẫn dắt đám đông đến sảnh trước dùng trà.

Bọn hắn ở lại xem xét tình hình, đám hộ vệ của mấy người thượng khách nghe được động tĩnh bỏ đũa chạy lên, Liễu Dung cũng lọt tọt theo sau.
Thanh Mộc Điền Quân trầm lặng bày ra khí chất thủ lĩnh, ai nấy nhìn qua đều gật đầu tán dương.

Huyết Bào trên không nhìn thấy đám tiểu bối còn chưa chịu rời khỏi, tức giận muốn mắng thêm, lão đảo mắt phân định xem kẻ nào dẫn đầu, đem mình hắn ra hù dọa sẽ có hiệu quả hơn.
Bất ngờ phát giác trong đám kia một bóng dáng khiến lão càng thêm hoang mang lo sợ, giọng điệu vội vã lại không dám lớn tiếng:
- Phỉ Phỉ, sao ngươi cũng ở nơi này? Huyết Vệ đằng đó, mau đưa tiểu thư rời khỏi!
Lại quay sang nghiêm túc nói với Hắc Bào địch thủ:
- Lão ôn dịch, ngươi còn dám dây dưa ở đây ư! Đám tiểu bối bên kia đều là chính hệ của các thế lực, ngươi đắc tội không nổi đâu.
Hắc Bào cười đáp: - Khà khà, lão đầu.

Đã vậy ngươi còn cứ đuổi theo ta làm gì!
Huyết Bào chép miệng nửa cân nhắc, nửa do dự:
- Thôi vậy, ngươi trả lại nhánh Mộc Linh Nguyên.

Lần này có thể tha cho ngươi một mạng.

Thanh Mộc Điền Quân nghe thấy lời kia, thoáng sửng sốt lẩm bẩm:
- Nhánh Mộc Linh Nguyên? Đây không không phải là bảo vật Thanh Mộc thế gia cho Huyết Vân thế gia mượn dùng trong hai năm sao! Lẽ nào Hắc Bào kia là đạo tặc lén lút đánh cướp, Huyết Bào truy đuổi đến tận đây?
- Ách..

chuyện này lớn rồi, nếu Huyết Vân Gia để lạc mất nhánh Mộc Linh Nguyên này, mối giao hảo của hai nhà từ dạo trước đến nay sẽ rạn nứt!
Hàn Phi nghe rõ lời hắn lẩm bẩm, mí mắt Y giựt giựt:
“Nhánh Mộc Linh Nguyên, lẽ nào là nhánh của Mộc Nguyên Linh Thụ trong lời đồn? Nếu thật là nó thì còn ươm trồng riêng trở thành cây lớn bằng cách chôn trong Thổ Nguyên, tưới mát Linh Thuỷ, uẩn dưỡng cùng Mộc Linh Thể.

Đan Đồng chính là một thân Mộc Linh Thể, không được, nhánh Mộc Linh này ta nhất định phải có.”
Mà Hắc Bào nọ phản bác thương lượng của đối phương kèm ý thách thức:
- Ách..

ngươi nằm mộng sao, đồ đã vào túi của ta muốn chính ta đem ngược trở ra? Quên đi! Ngươi đã xem trọng đám tiểu bối nọ, vậy nên chạy đến mà dẫn dắt bọn chúng rời đi mới phải.
Dứt lời lão vận lực đánh ra một Hoả chưởng, hướng Đình Trà đằng kia vỗ tới.
Sắc trời lúc này đã nhàn nhạt tối, toàn bộ Đình Viện được thắp sáng bằng nhiều chiếc đèn lồng đỏ đung đưa trong gió.

Cự ảnh hỏa chưởng cao mười hai mét rực sáng cả một khoản lớn, nhiệt lực thiêu rụi những cánh Sen khi nó đi qua.
Huyết Bào la lên thất thanh: - Ngươi thật sự dám...
Lại xoay người vận khí nhằm hoá giải hoả chưởng.

Bên này Hắc Bào cười “hắc hắc” kín đáo xuất ra hơn mười hỏa quyền đánh lén Huyết Bào.

Lão giả Huyết Bào nhướng mày tuy có thể lách qua tránh né nhưng vẫn kiên quyết đuổi theo hỏa chưởng.
Điều khó tránh đã đến sau lưng Y dâng lên cảm giác đau buốt, khi ôm đủ mấy quyền, máu tươi cứ vậy mà phun ra.

Còn chưa có dừng lại, Hắc Bào vận toàn lực vung tiếp mười quyền đánh tới, mới lui lui trở ra thở hồng hộc thán:
“Quá sức một chút, có điều ngươi đã trúng chiêu giương đông kích tây của ta rồi, khà khà.”
Huyết Bào xuất ra khiên phòng hộ cản lực hỏa quyền, một tay đánh ra thủy cầu đuổi theo hỏa chưởng.

Cưỡng ép dùng lực, Huyết Bào lão giả phun mấy ngụm máu, khiêng vừa nứt vỡ hai quyền của địch nhân oanh lên giữa ngực khiến lão triệt để trọng thương, không còn đủ sức dụng khí hoá hình.

Phải lấy Bí Bảo Phi Hành ngự đỡ mới tránh được cảnh vô lực rơi xuống hồ..


— QUẢNG CÁO —