Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 27



“Không sao, tôi sẽ khiến em thích tôi một lần nữa.” Lục Thiệu Tu nói như vậy, giọng nói nghe có vẻ đầy chân thành, cũng như thể đã nắm chắc phần thắng.

Tống Huỳnh cong khóe miệng: “Tự cao thật đấy.”

Lục Thiệu Tu cười: “Em cứ nói tôi, chẳng lẽ em thì không có lúc tự cao? Nói mà không làm được mới gọi là tự cao, hẳn là em rất rõ tôi không nói khoác.”

“Sao tôi lại rõ được?”

Bên kia dừng một lát, chậm rãi nói: “Suy cho cùng từng thích tôi tám năm, chắc hẳn hiểu biết rất sâu.”

Hơi thở của Tống Huỳnh thoáng ngừng lại một nhịp, rất tốt, anh giỏi lắm, lại lấy những lời này để nói móc cô, sớm biết vậy ngày đó cô không nên nói nhiều để trút giận như thế.

Cô nói chẳng thèm lựa lời: “Không được nhắc đến cái này, nói nữa tôi cúp máy.”

Lục Thiệu Tu bật cười: “Em còn biết lấy cái này để uy hiếp tôi, em tủi thân?” Anh hít sâu một hơi rồi mới nói: “Tôi còn chưa tủi thân đây này.”

Tống Huỳnh bĩu môi, anh có gì mà lại tủi thân? Anh không khiến người khác chịu uất ức đã là tốt lắm rồi, cô tự đánh giá mình không có bản lĩnh kích thích cảm xúc của anh.

Nửa ngày không nói lời nào, hai bên đều nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của nhau, Lục Thiệu Tu ở bên ngoài nên kèm theo âm thanh ồn ào, Tống Huỳnh không muốn anh bị sét đánh chết, chuẩn bị cúp điện thoại.

“Được rồi, không nói chuyện này, tôi hỏi em, những bó hoa đó em đều thích chứ?”

Tống Huỳnh vô thức buột miệng thốt ra: “Thật sự là anh tặng? Nhàm chán.”

Anh cười: “Coi như tôi nhàm chán đi, em cứ nói có thích hay không.”

Lúc này đương nhiên không thể mềm lòng, người đàn ông này đã đủ đắc ý, giọng điệu Tống Huỳnh cứng nhắc bảo: “Không thích, sến sẩm, đã thời đại nào rồi còn tặng hoa.”

Ý cười bên kia càng tăng lên, không chút nể nang lật tẩy: “Nói dối, nếu không thích, em đã ném vào thùng rác lâu rồi.”

Hồi lâu sau Tống Huỳnh cũng không nghĩ ra lời để phản kích, bởi vì bị anh nói trúng tim đen nên hơi tức giận, cô cúp điện thoại, không cho Lục Thiệu Tu cơ hội nói chuyện.

Người đàn ông dưới lầu cầm ô liếc nhìn lên trên, khoảng cách này chẳng thấy rõ cái gì. Trong màn mưa dày đặc, khuôn mặt của anh cũng có vẻ mơ hồ, rất nhanh anh đã lên xe, rời khỏi tầm mắt của cô.

Ngày hôm sau, hoa vẫn được đưa tới như trước đó, lại là giống mới cô chưa từng thấy.

Tống Huỳnh nhớ kỹ mối thù tối hôm qua, giơ bó hoa lên định vứt xuống, nhưng nhìn những đóa hoa mềm mại tươi xinh, nhụy hoa còn vương giọt sương, quá vô tội, hoa thì có gì sai?

Hơn nữa, nếu cô cứ vứt bỏ như thế, ngược lại đúng như ý muốn của anh, người đàn ông này chắc chắn sẽ tự cho là càng hiểu cô hơn.

Một lát sau, có chàng trai trẻ đưa một phần quà đến, bảo rằng mình phải tự tay giao cho Tống Huỳnh, lễ tân xác nhận rồi mới để cậu ấy đi lên.

Chàng trai trẻ trông rất đoan chính, khuôn mặt điển trai, thoạt nhìn có vẻ hiền hòa, ngoại hình này thậm chí có thể tham gia vào giới giải trí, đồng nghiệp trong văn phòng Tổng giám đốc đều không nhịn được mà đánh giá cậu ấy.

Ai cũng cho rằng đây là người theo đuổi Tống Huỳnh, trong lòng cảm khái, trông có vẻ còn trẻ, nhưng làm việc lại khoa trương, theo đuổi con gái đến cùng, xem cách ăn mặc này, e rằng cũng là có vốn liếng.

Chuyện Tống Huỳnh nghĩ lại hoàn toàn là một chuyện khác.

Cô đau đầu, người này lại là ai phái đến? Lục Thiệu Tu? Lâm Hạo vẫn mưu đồ gây rối? Chuyện này không có kết thúc à?

“Cậu đi mau, đồ vật tôi không nhận.” Tống Huỳnh không kiên nhẫn khua tay đuổi cậu ấy.

Chàng trai đặt đồ vật lên trên bàn, nói: “Tôi đến tặng đồ thay chị gái, chị không nhận, tôi không cách nào báo cáo kết quả làm việc.”

Tống Huỳnh khó hiểu, cẩn thận nhìn cậu ấy từ đầu đến chân, cô chắc chắn mình không quen cậu ấy, bạn bè qua lại thân thiết cũng không có em trai cực phẩm thế này.

Cô hỏi: “Chị cậu là ai?”

Chàng trai hạ giọng: “Trần An Ni.”

Tranh thủ lúc Tống Huỳnh sững sờ, cậu ấy lại bổ sung: “Chị em cố ý cảm ơn chị, chị không nhận, em không báo cáo kết quả làm việc được.”

Gương mặt cậu ấy mang theo ý cười, giữa lời nói lại xen lẫn một ít nụng nịu của trẻ con, đợi cho đến khi Tống Huỳnh gật đầu, cậu ấy mới vừa lòng rời đi, nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng, ngay cả bóng dáng cũng lộ ra sức sống tuổi trẻ.

Tống Huỳnh không muốn khiến cho văn phòng ồn ào náo loạn, cố tình cầm quà đến văn phòng của Đỗ Thịnh An để mở, hôm nay anh ta không ở công ty.

Bên trong là một đôi hoa tai ngọc trai.

Lúc sinh thời mẹ cũng có rất nhiều trang sức ngọc trai, từ nhỏ Tống Huỳnh đã cầm trang sức của mẹ mà chơi đùa như một món đồ chơi, ít nhiều cũng có chút hiểu biết, hạt ngọc trai này không lớn, chạm tay vào cảm nhận được độ ấm, quầng sáng màu lam nhạt bao quanh, vẻ ngoài rất đẹp, lại xem nhãn hiệu, đúng là hãng ngọc trai Nhật Bản mà Trần An Ni mới nhận quảng cáo.

Thật sự là do cô nàng tặng.

Tổng Huỳnh cảm thấy có chút khó hiểu, gọi điện thoại cho Trần An Ni.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Điện thoại vừa mới kết nối, cô đã nghe thấy tiếng cười của cô nàng: “Nhận được đồ rồi nhỉ? Có thích không? Cái đồ ngốc Trần Sở Lãng nói suýt chút nữa cô không chịu nhận.”

Tống Huỳnh nói: “Tôi tưởng người khác tặng.”

“Cái tên ngốc hôm qua tỏ tình với cô?” Trần An Ni lại cười rộ lên: “Có can đảm, lại dám tranh phụ nữ với sếp Lục.”

Tống Huỳnh cảm thấy xấu hổ, vội nói sang chuyện khác: “Đang yên lành sao lại tặng quà cho tôi?”

“Đừng giả vờ, tôi đã biết hết rồi, bộ phim kia của Lâm Hạo là cô giúp đỡ à? Hôm qua tôi thử vai, vừa nhận được điện thoại của phó đạo diễn, nữ hai là của tôi.” Giọng cô nàng giấu không nổi sự vui sướng.

Hóa ra là chuyện này.

Tống Huỳnh cười: “Vừa khéo tôi quen đạo diễn, nhắc đến một câu với anh ấy, đây là do kỹ thuật diễn của cô tốt.”

“Thôi đi, quy củ trong giới này tôi hiểu, kỹ thuật diễn không so nổi với tài nguyên nhân lực, lúc tôi mới ra mắt không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện ghê tởm như vậy, chẳng qua… Hiện tại nên là Tống Miểu gánh chịu rồi.”

Tống Huỳnh thản nhiên nói: “Không đến lượt cô ta thì không thể là cô ta.”

Trần An Ni khá sảng khoái: “Ngày hôm qua tôi thử vai nhìn thấy cô ta, trông sắc mặt trà xanh tiểu nhân đắc ý, hôm nay còn ở trên Weibo nói vài lời nực cười, chẳng lẽ cô ta không biết gì cả?”

Cúp điện thoại, Tống Huỳnh mở Weibo ra xem, Tống Miểu chụp một bộ ảnh cứng(*), hình tượng bám sát nhân vật nữ hai của bộ phim, mua hot search, trực tiếp đính cô ta với bộ phim, fans đều mặc định cô ta sẽ xuất hiện trong phim của Lâm Hạo.

(*)硬照 - Ảnh cứng: là một thuật ngữ nhiếp ảnh dùng để chỉ những bức ảnh phẳng được chụp cho quảng cáo và tạp chí. Nói chung, nó chủ yếu đề cập đến các phong cách nhiếp ảnh như lạnh lùng, mát mẻ và thời trang.

Điều này thật kỳ quái, nếu đã quyết là Trần An Ni rồi, không lý do gì Tống Miểu không nhận được thông báo, sao cô ta còn khoa trương như thế, không sợ vả vặt hả?

Lẽ nào, là Lục Thiệu Tu đang cố tình giữ cô ta? Lâm Hạo đã quyết định là Trần An Ni, anh lại nhất quyết phải lựa chọn Tống Miểu, một người là đạo diễn, một người là nhà đầu tư, ai có thể đánh bại ai?

Dựa theo hiểu biết của Tống Huỳnh đối với Lục Thiệu Tu, anh bị người ta lợi dụng như vậy, chắc chắn không nhịn, không tìm cơ hội trả thù thì coi như Tống Miểu may mắn, làm sao có chuyện đâm lao phải theo lao.

Trừ phi... Lục Thiệu Tu cố ý.

Tống Huỳnh mơ hồ đoán được ý đồ của Lục Thiêu Tu, trong lòng không dám xác nhận, tâm tư của người đàn ông này quá sâu, bạn nghĩ đến tầng thứ ba, anh đã đến tầng thứ năm rồi, Tống Miểu vô duyên vô cớ lợi dụng anh, e rằng về sau chết thế nào cũng chẳng biết.

Ngày hôm sau, trên Weibo lại có hướng đi mới.

Có phóng viên chụp được ảnh Tống Miểu cùng người nhà đi ra ngoài, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, có người “nhận ra” người đàn ông trung niên chín chắn nho nhã trong ảnh là Chủ tịch Tống Thanh Tùng của công ty xây dựng nhà họ Tống.

“Vừa nhìn đã biết Miểu Miểu là thiên kim nhà giàu, một gương mặt thanh thuần, từ nhỏ đã là bảo bối của chủ tịch Tống nhỉ?”

“Mẹ Tống chăm sóc tốt quá, gương mặt có tướng phu thê với Chủ tịch.”

“Gen tốt, chẳng trách Miểu Miểu lại đẹp như vậy, nháy mắt hạ gục những con quái vật thẩm mỹ đó!”

Phía dưới xuất hiện lẻ tẻ vài lời bàn luận ngược dòng, ám chỉ trên mặt Tống Miểu cũng từng động đến dao kéo, rất nhanh đã bị xóa mất.

Vừa nhìn đã biết là thủ đoạn quan hệ công chúng của công ty Tống Miểu.

Giới giải trí ngày nay, hình tượng là vua, bây giờ Tống Miểu bắt được vai diễn có sức nặng như vậy, tham gia phim của Lâm Hạo, đương nhiên công ty sẽ hết sức nâng đỡ cô ta, hình tượng người con gái trắng trẻo giàu có xinh đẹp, phù hợp với vẻ ngoài và vị thế của cô ta.

“Gà mái cũng muốn biến thành phượng hoàng, chỉ sợ cánh của cô ta quá nhỏ, bay được nửa đường thì gãy.” Trác Nhất Thiến vừa cắt bò bít tết, vừa cất lời căm giận bất bình.

Tống Huỳnh chậm rãi nói: “Yên tâm, cô ta sắp gãy cánh rồi.”

“Cậu có ý tưởng gì, nói nghe một chút, chắc chắn tớ có thể giúp cậu!”

Tống Huỳnh bảo: “Cô ta có thể mua bản thảo, tớ cũng có thể, ở phương diện này tài nguyên của tớ không kém gì cô ta, muốn chơi chứ gì, tớ chiều.”

Trác Nhất Thiến hơi sửng sốt, tựa như lần đầu tiên biết Tống Huỳnh: “Chẳng phải cậu không muốn nhắc tới chuyện trong nhà à?”

Lúc Tống Miểu mới ra mắt, Trác Nhất Thiến và cả mấy người bạn trong giới nhìn không nổi, muốn vạch trần cô ta, bận tâm đến thể diện của Tống Huỳnh nên mới nhịn xuống.

Cô đã thoát khỏi quan hệ với gia đình, chuyện của nhà họ Tống đều không liên quan đến cô, thà nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng lúc này thì khác.

“Cô ta thành con gái ruột của Tống Thanh Tùng cũng chẳng sao cả, Diêu Uyển Vân còn thành vợ cả? Mẹ tớ mà biết thì sẽ bật dậy khỏi mồ mất.” Dù thế nào đi nữa, điểm mấu chốt này không thể đụng vào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trác Nhất Thiến nhớ tới điều gì đó, thương tiếc mà nói: “Đúng thế, dì đẹp hơn họ Diêu đó nhiều, chính là thư hương thế gia chân chính, thanh lịch trí thức, Diêu Uyển Vân rõ là bộ mặt con giáp thứ mười ba có tướng khắc phu, mẹ nào con nấy.”

Buổi tối về nhà, Tống Huỳnh đã liên hệ với bên quan hệ công chúng, dùng ba tiếng viết xong bài báo, giao cho account marketing chuyên nghiệp đăng, cô không cần ra mặt.

Qua gần nửa giờ, giám đốc quan hệ công chúng vội vã gọi điện thoại cho Tống Huỳnh.

“Không được, bài không thể gửi đi, tài khoản cũng bị chặn, rõ ràng có người không cho chúng ta gửi, xem ra Tống Miểu có ông lớn chống lưng, cô từ bỏ đi.” Người nọ khuyên cô.

Không gửi được? Sao có thể?

Đầu óc Tống Huỳnh đơ ra một lúc, nghĩ rồi lại hỏi: “Có thể tra được là ai không? Mọi người trong cùng ngành đều quen biết, không lý nào anh không biết.”

Bên kia ngập ngừng ấp úng, do dự hồi lâu mới nói: ‘Là công ty quan hệ công chúng dưới trướng tập đoàn Lục Thành.”

Tập đoàn Lục Thành, Lục Thiệu Tu?

Sao anh lại...

Cúp máy, cả người Tống Huỳnh ngơ ngác ngồi trên sofa, hai bạn nhỏ cảm thấy tâm tình cô không tốt, sôi nổi vây lại đây làm nũng, Tống Huỳnh không thèm để ý, tức đến mức không nhịn nổi định ném điện thoại đi.

Lục Thiệu Tu, anh giỏi thật đấy!

Là bởi vì hôm đó cô đuổi anh ra ngoài, khiến anh bẽ mặt, đây là cố ý trả thù cô? Cũng đúng, so ra, Tống Miểu chỉ lợi dụng anh một chút mà thôi, Tống Huỳnh mới thật sự đánh vào mặt anh, hẳn là Lục Thiệu Tu hận cô hơn.

Tiểu nhân! Đạo đức giả! Quỷ hẹp hòi! Đi chết đi chết đi chết đi!

Tống Huỳnh tức điên, trong lòng nghẹn một quả cầu lửa không xả ra được, sắp nghẹn đến nội thương. Cô mặc kệ bản thân từng thề không bao giờ liên lạc với Lục Thiệu Tu, cũng mặc kệ bên đó anh đang làm gì, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Bên đó như cố ý trêu cô, mãi cho đến giây phút cuối cùng mới nhận.

“Chuyện gì?” Giọng nói của anh thờ ơ bình thản.

“Chuyện gì anh còn không rõ? Lục Thiệu Tu, anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi?”

Lục Thiệu Tu: “Không phải chuyện của em, là chuyện của tôi.”

Tống Huỳnh nghe mà mơ hồ, người này đang chơi chữ với cô à? Hơi thở của cô dồn dập, lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

“Em quá nóng vội, cho dù hôm nay không phải tôi, cũng sẽ là người khác, em nên vui vì là tôi.” Giọng điệu của anh hơi ngái ngủ, mang theo chút âm khàn, dường như đang trong giấc ngủ bị người khác đánh thức.

Cô tức giận bật cười: “Nghe ý của anh, tôi còn phải cảm tạ anh đấy à?”

“Bằng không thì sao? Nếu em đã hỏi đến, tôi không ngại hào phóng dạy cho em một khóa, đối phó với kẻ địch, một là nén giận trong lòng, hai là đuổi cùng giết tận, đừng cho người ta cơ hội bò dậy trả thù, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu?”

“Không hiểu, không muốn nghe anh lên lớp tôi.” Tống Huỳnh nghe đến đau cả đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân, nửa đường bị hẫng tay trên thì thôi, còn muốn chế nhạo cô, sao anh lại chó má như thế?

Anh tức giận: “Tôi không có học sinh bướng bỉnh lại không nên thân như vậy, chẳng phải em rất tàn nhẫn với tôi à? Lấy ra một phần mười đối phó với người khác là em sẽ thắng, chẳng qua là thấy tôi dễ nắm thóp.”

Tống Huỳnh phẫn nộ nói: “Anh không biết xấu hổ, bẻ cong sự thật.”

Cô nói chuyện mang theo giọng mũi, không trong trẻo bằng ngày thường, mắng chửi người ta cũng thì thầm, khiến anh mềm lòng, giọng điệu không khỏi dịu đi: “Khóc? Thật là... Được rồi, là tôi nói sai, xin lỗi em được không?”

Tống Huỳnh phớt lờ, lén dụi mắt.

“Đừng dùng tay dụi, dễ bị nhiễm trùng, lấy khăn giấy.” Lục Thiệu Tu thật là người lập dị, cứ như có thể thấy động tác của cô.

“Ai cần anh lo!” Cô xị mặt, giọng nói lại không có lực uy hiếp, ngược lại giống đang làm nũng, bản thân nghe xong đỏ cả mặt, dứt khoát ngậm miệng, không nói thêm lời nào.

“Tôi không lo thì ai lo?” Anh dừng một chút, nói: “Buổi tối ngày mốt Bác Ảnh tổ chức tiệc tối để chúc mừng, tôi bảo người phát thiệp mời cho em, nhớ đến đấy, tôi chuẩn bị một món quà lớn cho em.”

Tống Huỳnh vẫn không nói chuyện, người này nắng mưa thất thường, đánh một cái tát rồi cho trái táo ngọt, Hậu Hắc Học(*) giở trò rất mau, cô sẽ không tiếp lời.

(*)厚黑学 ( Hậu Hắc Học): Thuyết mặt dày tâm đen, tác phẩm của Lý Tông Ngô thời Dân Quốc. Trong sách, ông ấy đề xướng lập luận da mặt phải dày mà vô hình, tâm phải đen mà vô sắc, như vậy mới có thể trở thành “anh hùng hào kiệt”.

Bên kia vang lên tiếng sột soạt một lúc, giống đang mặc quần áo, anh cười khẽ: “Thôi, tôi dứt khoát qua đó dỗ em, em muốn trói tôi cũng được, cắn tôi cũng không sao, đều tùy em.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu Tá: Tui không phải người, nhưng bố tui thực sự là chó.