Độc Chiếm - Triều Lạc Hi

Chương 18



Lúc Đông Dịch xuất hiện đã vào giữa buổi tiệc, mọi người đều đang lựa chọn cặp đôi để khiêu vũ. Riêng hắn xuất hiện như một vị thần bóng tối huyền bí, tây trang đắt tiền, khí thế vương giả làm thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ nhân, trong đó có Đông Nghi.

Đông Nghi vừa nhìn thấy Đông Dịch, lập tức bỏ rơi tụi bạn, đi lại gần chỗ hắn. Có thể ánh mắt của cô ta quá sáng, quá nóng, quá lộ liễu, nên khi gần đến chỗ Đông Dịch, cô ta lại nhìn thấy một ánh mắt lạnh băng sắc bén của Đông Dịch. Nhất thời, chân cô ta cứng đờ, người không nhúc nhịch được. Đông Nghi thấy hắn nhếch môi một cái lạnh lùng, xong cũng không đợi thèm để ý đến cô ta. Như vậy là sao? Ánh mắt đó thật đáng sợ! Ánh mắt đó nhìn cô ta giống như nhìn một vật rác rưởi bẩn thỉu, một vật đã chết vậy.
Nhưng Đông Nghi đoán không sai, cô ta không những chết, còn là chết rất nghiêm trọng, chết không có chỗ chôn, nếu như cô ta dám thông đồng với Đông Chính, cô ta nhất định sẽ chết rất thảm.

Đông Dịch không có hứng thú chơi đùa với những con vật nhàm chán như vậy. Hắn hướng đến chỗ Đông Chính bước tới. Lúc đứng trước mặt ông ta, hắn nhếch mép một cái đầy ngạo nghễ, “Chú”

Đông Chính dường như cũng rất cao ngạo, ông ta hừ nhỏ một cái, đáp lại, “Không dám”

“Sinh nhật vui vẻ, chú hai”

Đông Dịch có chút hờ hững không quan tâm đến thái độ của ông ta. Hắn phất tay một cái, Liên Tình từ đằng sau bước ra đưa lên một hộp quà màu đỏ được bọc nhung lụa sang trọng. Nhất thời sắc mặt của Đông Chính cứng đờ. Mà khách khứa nơi này từ nãy đến giờ mải xem kịch hay. Ai cũng nghĩ rằng mặc dù Đông Dịch với Đông Chính không hợp nhau nhưng ít ra Đông Dịch cũng phải để chừa cho ông ta chút mặt mũi.
“Đây là chút quà mọn, chú hai nhận hộ cho”

“Hừ, không dám. Thân là anh còn không nhớ được sinh nhật em họ mình, Đông thiếu gia đây cũng quá kiêu ngạo rồi”

Đông Chính nói lạnh nhạt mỉa mai nhưng dường như Đông Dịch không để ý. Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ông ta đang tự biên tự diễn, xong nói một câu chính thức làm cho ông ta mất hết mặt mũi:

“Vậy sao? Chú cũng biết rằng tôi rất bận, về đây tham dự sinh nhật là tốt lắm rồi. Với lại những thứ gì tôi không để vào mắt, tôi sẽ chẳng quan tâm”

Ý nói rằng dù cho là Đông Chính hay Đông Nghi cũng chẳng đáng để Đông Dịch cho vào tầm mắt, họ chẳng là cái thá gì cả. Nói như vậy có khác nào tát thẳng vào mặt Đông Chính một cái thật đau. Đông Chính hít khí lạnh một hơi, mặt vì tức giận mà đỏ bừng nhưng chung quy cũng không lộ ra ngoài. Ông ta nghiến răng nghiến lợi, sẽ có một ngày Đông Dịch phải trả giá cho những gì đã làm hôm nay. Ông ta sẽ bắt Đông Dịch quỳ gối trước mình.
Đông Chính ánh mắt hung hăng nhìn Đông Nghi đang đứng đực một chỗ. Ông ta nhíu mày khiến Đông Nghi hồi thần. Cô ta lập tức lại giải vây, “Cha, anh họ cũng là có lòng tốt về dự sinh nhật con, với lại anh ấy rất bận, nên có thể về là tốt rồi. Anh họ nhỉ?”

Đông Nghi cười một cái đầy lễ phép, gương mặt xinh xắn đáng yêu khiến nhiều người yêu thương. Đại đa số các phu nhân đang đứng đây đều hết lòng khen ngợi cô ta, chỉ mong có thể đem cô ta về làm con dâu. Điều này khiến Đông Nghi hết sức hài lòng. Cô ta muốn mình chính là tâm điểm của mọi sự chú ý. Việc làm vừa rồi khác nào khẳng định rằng cô ta là một tiểu thư đài cát, vừa có học thức còn hiểu lễ nghĩa.

Đông Dịch không trả lời, chỉ cười khẩy một cái. Anh họ? Cô ta đáng sao? Sẽ có một ngày hắn dùng chính từ anh họ này của cô ta để trả lại tất. Hắn lạnh lùng bỏ lại hai cha con họ Đông kia, đi về phía góc tối, lạnh nhạt cầm một ly rượu lên uống một hơi. Liên Tình nhanh chóng đặt quà vào tay Đông Nghi, “Tiểu thư sinh nhật vui vẻ” ,sau đó đi về phía Đông Dịch, trước khi đi còn để lại ánh mắt đe dọa đáng sợ cho cô ta. Nhưng Đông Nghi là con người bảo thủ, nếu nói cô ta sợ Đông Dịch thì đúng, nhưng Liên Tình cùng lắm chỉ là một thư kí nhỏ nhoi, không thể nào lên mặt được với cô ta.

Đông Dịch ánh mắt lạnh lẽo liếc qua hai cha con đang tính toán với nhau. Hắn đã cố tình cho họ mặt mũi, nhưng chính là họ không cần. Vậy thì đừng trách…

“Chủ tịch, ngài sao phải dè dặt vậy, trực tiếp phanh phui bọn họ ra không phải được rồi sao?”

Liên Tình đi lại giọng nói vừa có nũng nịu vừa có tức tối, “Đám người đó thật to gan lớn mật, cũng chẳng coi ai ra gì”

Thấy cô ta còn muốn nói thêm, Đông Dịch liền ném cho cô ta một ánh mắt sắc bén, là ánh mắt của dã thú…

“Liên Tình, chuẩn bị thứ tôi đã giao cho cô, phải đảm bảo là có chất lượng, nếu không –– cô hiểu rồi chứ?”

“Vâng”

*******

Căn phòng tối, tràn ngập tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của phụ nữ, nếu nghe rõ ràng thì sẽ dễ dàng nhận ra, đây là giọng của Đông Nghi.

“Nhanh… nhanh nữa”

“Thao em… hung hăng thao em đi”

“A… chết mất”

Căn phòng này cực kì gần với căn phòng của Đông Chính. Khẳng định là ông ta cũng nghe thấy, nhưng chính là ông ta không muốn để ý.

Một kẻ lừa đảo…