Lệ Khiết Minh hôm nay khẳng định thật cao hứng. Trưa nay lúc giờ ăn trưa, An Kiều tay đeo thêm một chiếc lắc tinh xảo mĩ lệ. Nhưng ý chính là chiếc lắc tay đó chính là loại mới nhất vừa ra mắt thị trường về chủ đề người tôi yêu.
Nhưng tại sao lại là người tôi yêu? —
Lúc cô hỏi An Kiều, chỉ thấy mặt mũi cô ấy phiếm hồng lên, nõn nà mềm mại như một thiếu nữ mới lớn, “Đây là Hùng Thần Phong tặng cho mình, cậu ấy đã tỏ tình”
Lệ Khiết Minh vừa uống một ngụm nước, nghe vậy giật mình mà phun hết ra.
“Cái gì chứ? Cậu ta tỏ tình với cậu?”
Vì kích động mà hét to khiến ánh mắt của mọi người trong nhà ăn liền hướng về mình. An Kiều mặt mũi không biết nên cất đâu cho đỡ mất, liền nhanh chóng bịt miệng Lệ Khiết Minh lại. Lệ Khiết Minh biết điều, ngó ngang ngó dọc, cười trừ, sau đó lén lút hỏi, “Thế cậu đồng ý rồi?” An Kiều gật gật đầu, cử chỉ rụt rè đáng yêu vô cùng. Lệ Khiết Minh có chút không ngờ tới. Không phải An Kiều thích Lãnh Niên Ngạo sao? Sao cô ấy có thể đồng ý làm bạn gái Hùng Thần Phong?
“Chẳng phải cậu thích Lãnh Niên Ngạo sao? Còn nói rằng phải theo đuổi anh ấy cho đến khi nắm bắt được trái tim anh ấy thì thôi?”
An Kiều lại ra vẻ tự đắc phản bác, “Sao mình lại phải suốt ngày chạy theo người mà không thích mình cơ chứ? Anh ta không thích mình thì có người khác thích mình. Hơn nữa mình đối với anh ta chỉ là ngưỡng mộ, đối với Hùng Thần Phong mới là thích thật sự”
Nói dối không chớp mắt. Căn bản là Lãnh Niên Ngạo không thích An Kiều, 10 năm dài như vậy cũng không thể lay chuyển trái tim hắn, vậy thì còn định lãng phí tuổi trẻ đến khi nào? Yêu một người thật dễ nhưng quên một người thật khó. An Kiều yêu hắn ta lâu như vậy, quên là quên làm sao? Nhưng chính vì yêu hắn, nên bây giờ trái tim cô mới bị chà đạp như vậy. Lệ Khiết Minh không nhận ra ánh mắt An Kiều có chút khác lạ. Cô gật gật đáp lại, “Kiều Kiều, đừng bao giờ tự gượng ép bản thân mình, cậu còn có mình”
Vành mắt An Kiều có chút nóng lên, trái tim đau đau như bị ai đó nhéo một cái. Nếu như người đó không yêu cậu… thật tốt…
******
Hùng Thần Phong nằm dài xuống thảm cỏ xanh mát sau sân trường. Ánh mắt xanh biển lơ đãng nhìn lên bầu trời.
Không biết tâm trạng hắn phức tạp hỗn loạn như thế nào, nhưng khi nhìn thấy bầu trời này, không tự chủ lại nghĩ đến cô ấy.
Một người con gái như vầng quang sáng suốt mười sáu năm, đột nhiên lại tự dập tắt chính mình chỉ vì quá si tình, như vậy là điều đau thương đến mức nào?
An Kiều a An Kiều, cậu mãi mãi không biết rằng, cho dù cậu có muốn gượng ép bản thân quên đi hắn, nhưng sâu trong ánh mắt cậu lại luôn tự chủ hướng về phía hắn. Cậu không biết rằng, phía sau cậu, luôn có một người đứng đây — Đợi cậu — mặc dù không bao giờ nắm bắt được trái tim người con gái ấy… “Không nóng bỏng say mê, không cọc cằn cưỡng ép, tình yêu của mình đơn giản lắm. Chỉ cần anh ấy vui vẻ hạnh phúc, là mình cũng mãn nguyện rồi”
Câu nói An Kiều một lần nữa vang lên trong không gian. Khoảng khắc ấy, hắn đã nhìn thấy ánh mắt đầy tự hào cùng mãn nguyện buông bỏ. An Kiều ngu ngốc. Hắn ta hạnh phúc… nhưng cậu thì đau khổ… Làm như vậy — có đáng không?
“Hùng Thần Phong”
Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên bên tai. Hùng Thần Phong ngước mắt, thấy An Kiều vẻ mặt nghi hoặc đang nhìn mình. Khoảng khắc đứng trước gió của cô như một tinh linh thật không biết đã hút hồn bao nhiêu người.
“Sao lại thơ thẩn thế?”
An Kiều cười nhẹ. Hùng Thần Phong thấy tim đập mạnh… thật đẹp…
“Thần Phong… Thần Phong”
An Kiều lấy tay phẩy phẩy trước mặt Hùng Thần Phong. Hắn đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy chứ? Hùng Thần Phong hoàn thần, “Hả… hả?”
“Hùng Thần Phong, trẫm gọi mà ngươi dám không thưa?”
An Kiều trêu chọc, Hùng Thần Phong buồn cười dáng vẻ chống nạnh, mặt vênh lên của cô nàng, cười ra thành tiếng, “Haha… nhìn cậu kìa, như con mèo nhỏ cố gắng vươn mình làm hồ ly vậy”
Hùng Thần Phong có một khoảng thời gian làm người mẫu, nhan sắc hắn mang đậm vẻ phong lưu tà mị, lại pha thêm một chút thư sinh ấm áp. Nên khi hắn cười lên như ánh mặt trời soi sáng chói chang… đẹp vô cùng…
An Kiều không tự chủ được nhìn đến mê mẩn. Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới dáng vẻ mê người của Lãnh Niên Ngạo khi cười, tâm tư bỗng trùng xuống. Thật kì lạ! Đã bảo rằng không được nhớ tới hắn nữa, bản thân lại không muốn nghe lời. Kì thật, đã bao lần cô mơ ước hắn sẽ dành cho cô được một nụ cười, cười nhẹ một chút cũng được. Không tiếc bất kì công sức nào, dù là những việc nặng, hay là những trò mất mặt cô cũng đã thử qua, chỉ để xin một nụ cười cũng khó khăn đến vậy. Nhưng Lệ Khiết Minh vốn không cần làm gì cũng có thể chiếm được thứ mà cô hàng mong muốn kia. Ghen tỵ vô cùng!
Hùng Thần Phong nhìn thấy ánh mắt của An Kiều biến đổi. Tâm tư nén chặt, đau nhức dữ dội. Đến bao giờ cô ấy mới có thể vì hắn mà thật lòng một lần?