Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 60: Nan hạn phiêu diêu



"Thẩm công công, dù sao đã đến bước này, ngươi cũng đừng cùng cô nói đùa nữa." Phúc vương nhìn chằm chằm thánh chỉ trong tay Thẩm Quyết, nói, "Mau! Mau đưa thánh chỉ cho cô nhìn một chút!"


*Cô: vương hầu thời phong kiến dùng tự xưng


Dẫu sao Phúc vương mới là người cao cao tại thượng, Thẩm Quyết cũng không dám giễu cợt quá đáng, đem thánh chỉ hai tay dâng lên, cúi mặt nhìn hoa văn chạm khắc trên chiếc bàn vuông hoàng hoa lê sơn đỏ, bình tâm tĩnh khí chờ Phúc vương xem xong.


Phúc vương vừa nhìn sắc mặt Thẩm Quyết, vừa kinh nghi bất định mở thánh chỉ ra. Thẩm Quyết mặt không gợn sóng, cái gì cũng không nhìn ra được. Cái tên Thẩm công công này có danh tiếng mặt cười Diêm La, bề ngoài cùng ngươi chuyện trò vui vẻ, sau lưng ngấm ngầm thọt ngươi một đao. Hắn sớm có đề phòng, chẳng qua không nghĩ tới con chó rớt xuống nước bị cách chức đi thủ lăng ở Nam Kinh lại ôm thánh chỉ di chiếu trong tay!


Hắn rũ mắt, vội vội vàng vàng đọc, cái gì "Đế vương trị thiên hạ, kính thiên pháp tổ, tu dưỡng chúng sanh... " lời xã giao đều nhảy qua, mấy câu lão hoàng đế tự tường thuật công đức chó má của mình đều bị coi thường, đọc nhanh như gió, một mực quét tới đoạn cuối cùng, mới nhìn thấy "Phúc vương hoàng trưởng tử Chu Mục Sâm, nhân phẩm đáng quý, sâu tiếu trẫm cung, tất có thể kế thừa đại nghiệp" . Hắn nắm chặt thánh chỉ, run rẩy ngẩng đầu lên, không thể tin nói: "Phụ hoàng lập là cô!"


"Đúng như điện hạ thấy, đây là từ miệng vạn tuế, trung thư xá Mậu Đại Nhân ghi chép lại, Thẩm Quyết tận mắt nhìn thấy."


Phúc vương siết chặt thánh chỉ, qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhưng chần chờ một chút, bỗng tựa như hiểu ra cái gì, ngẩng đầu cười lạnh nhìn Thẩm Quyết, "Nhưng Ngụy công công nói phụ hoàng cố ý lập Nhị đệ kế thừa, sợ cô đối với Nhị đệ bất lợi, lúc này mới chậm chạp không cho đòi cô vào kinh! Nếu là phụ hoàng có ý lập cô, vậy vì sao không cho đòi cô vào kinh? Muốn giả tạo thánh chỉ, cũng không phải chuyện khó! Thẩm công công, đây có lẽ là trò lừa bịp của ngươi đi!"


Phúc vương mặc dù lòng rộng người béo, nhưng cũng không phải tên đầu gỗ. Ở trong cung lăn lộn hơn nửa đời người, sách đọc không nhiều, nhưng chuyện ngươi lừa ta gạt lại nghe thấy không ít, mưu kế quỷ kế là sở trường của Thẩm Quyết , đồng thời cũng là bản lĩnh của y. Dù sao không phải người ăn chay, muốn lừa bịp hắn cũng phải thêm chút nặng nhẹ đi. Thẩm Quyết không hoảng không vội, ung dung thong thả từ trong ngực rút ra một món đồ bạch ngọc, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Phúc vương, "Thánh chỉ có thể giả tạo, không biết hổ phù có giả được hay không?"


Đó là một miếng bạch hổ cỡ nửa bàn tay, ngẩng cao đầu nhe răng nanh, bởi vì quanh năm bị cầm nắm, nên cả thân đều sáng bóng, hiện lên sắc vàng cháy, càng về đuôi càng trắng, nhưng vị trí chót đuôi thì thiếu một mảnh. Phúc vương nhận ra, đó là khi hắn còn bé lấy hổ phù của hoàng thương chơi đùa, vô tình té ngã làm rơi xuống đất.


Phúc vương dè dặt cầm miếng hổ phù bạch ngọc, vuốt ve cái chót đuôi thiếu góc, "Hổ phù tất nhiên cũng có thể làm giả, nhưng vết nứt này không giả nổi. Đây là do cô té làm vỡ, bởi vì chuyện này còn bị phụ hoàng mắng một trận, cô vẫn luôn nhớ!" Chuyện này tới cũng thật kỳ lạ, nhưng hồ phù nằm lù lù trên tay, hắn không tin cũng phải tin. Phúc vương đè nghi ngờ trong lòng xuống, buông hổ phù chắp tay nói, "Không nghĩ Thẩm công công mới là người phụ hoàng tin tưởng, mới vừa tiểu Vương vô lễ, mong Thẩm công công chớ trách!"


Thẩm Quyết đỡ tay Phúc vương, nói: "Điện hạ nói vậy Thẩm Quyết không cáng đáng nổi, Thẩm Quyết nhỏ mọn tầm thường, điện hạ tùy ý xua đuổi trách mắng cũng là chuyện chính đáng."


"Công công nói quá lời. Tuy đã nhận được di chiếu, nhưng cô còn có nghi hoặc."


"Điện hạ là nghi hoặc chuyện vì sao vạn tuế chậm chạp không cho đòi điện hạ vào kinh?"


"Đúng vậy." Phúc vương giãn chân mày, "Ngụy công công nói với cô, phụ hoàng mấy năm gần đây cưng chiều Nhị đệ vô cùng, lại còn tự mình dạy hắn viết chữ, mang hắn vào báo phòng. Kể cả khi cùng các bô lão nghị sự đều mang Nhị đệ, không chút tị hiềm. Ngụy công công nhiều lần truyền tin, nói phụ hoàng thân thể không khỏe, nhưng không đề cập đến chuyện lập người kế thừa, để cô sớm có chuẩn bị. Cái này..."


"Vạn tuế đối với Nhị điện hạ chính là tình nghĩa phụ tử, thử nghĩ khi điện hạ còn bé, vạn tuế không phải cũng nắm tay thụ sách học chữ? Làm sao chưa từng mang điện hạ du vườn ngắm cảnh? Tình phụ tử, sao có thể cùng phó thác với chuyện đảm nhiệm giang sơn xã tắc? Điện hạ thật là hiểu lầm vạn tuế." Thẩm Quyết đáp, "Vạn tuế sớm có ý lập điện hạ làm Thái tử, sở dĩ chậm chạp không ban hành, chuyện này... nên hỏi Ngụy Đức mới đúng!"


Lời nói của Thẩm Quyết về Ngụy Đức không hề khách khí, một chút nặng nhẹ cũng không có. Phúc Vương cả kinh, nói: "Chẳng lẽ..."


"Điện hạ nghĩ kỹ một chút, tin tức trong cung có lần nào không phải từ Ngụy Đức truyền cho ngài?"


"Nhưng còn có mẫu hậu, mẫu hậu cũng nói phụ hoàng đối đãi với Nhị đệ vô cùng coi trọng."


Thẩm Quyết than thở, nói: "Điện hạ có chỗ không biết, vạn tuế đã lâu không tới hậu cung. Hiện nay, Hoàng hậu nương nương muốn gặp bệ hạ cũng khó như lên trời. Người duy nhất có thể thấy bệ hạ, chỉ có Ngụy Đức."


Thẩm Quyết đứng dậy, nhìn cây cối trong vườn, chắp tay nói: "Ngụy Đức là tri kỉ của bệ hạ, cùng bệ hạ làm bạn hơn sáu mươi năm. Ngụy Đức kế nhiệm ti lễ giam chưởng ấn tới nay, ở trong triều hô phong hoán vũ, muốn làm gì thì làm. Thứ cho Thẩm Quyết nói thẳng, nếu không phải bệ hạ che chở, Ngụy Đức hà có thể ngông cuồng như vậy? Năm đó Đô sát viện xử qua Tạ Bỉnh Phong một nhà gặp thảm án diệt môn, Hình bộ Thị lang Cao Tung Tiên ở chiếu ngục bị đâm xuyên xương, càng chớ bàn về thuận Thiên phủ duẫn Lý Sa đại nhân, Quốc tử giám Tế Tửu Dương Nhã Ngu đại nhân... Thanh lưu chư thần, bao nhiêu người gặp thảm tàn sát. Tất cả thứ này, đều do Ngụy Đức ban tặng.


Ban đầu có bệ hạ bảo vệ, thì khua chiêng gõ trống cũng coi như không nghe thấy, trông máu thành sông cũng coi như không nhìn thấy. Đợi điện hạ tức vị, thanh lưu chư thần hợp nhau tấn công, Ngụy Đức cùng điện hạ có sáu mươi năm tình nghĩa đi chăng nữa, hỏi dò Ngụy Đức còn có thể bình yên ngồi vững ti lễ giam chưởng ấn vị?"


"Tất nhiên không thể." Phúc vương lắc đầu nói, "Há có đạo lý một tên thái giám mà chọc giận quần thần?"


"Cho nên hắn muốn kéo điện hạ cùng xuống nước." Thẩm Quyết khẽ mỉm cười, "Điện hạ ép cung đoạt vị, danh không chính ngôn không thuận, chịu cái danh bất trung bất hiếu, ngay từ ban đầu liền cùng thanh lưu chư thần hoàn toàn xa lạ. Đến lúc đó nói không chừng có đại nhân nào đầu óc không linh hoạt liều chết ngăn cản, muốn điện hạ thối vị, sợ rằng trên điện đường còn phải đổ máu ba thước, điện hạ lại thêm một cái danh bạo quân. Muốn cùng thanh lưu chống lại, điện hạ dĩ nhiên phải mượn lực lượng của Ngụy Đức, cứ như vậy, Ngụy Đức liền bất bại. Này một nước đi của hắn điện hạ lại chẳng hay biết, còn tưởng rằng có thể thuận lợi lên ngôi nhờ có Ngụy Đức bên cạnh trợ giúp. Ngụy Đức hàm ân báo đáp, điện hạ lại nhân hậu lương thiện, khó tránh khỏi bị Nguỵ Đức lừa gạt, cư nhiên cho hắn ngồi vững vị trí chưởng ấn."


"Nhân hậu lương thiện" bốn chữ quả thực đâm thẳng vào Phúc vương, Phúc vương nhìn Thẩm Quyết một cái, người kia vị nhiên bất động, nụ cười trên mặt độ cong không giảm. Thẩm Quyết có thể lăn lộn đến vị trí Đông Hán đốc chủ, đủ để chứng minh hắn không phải là một cái đèn cạn dầu, Phúc vương từng quen biết Thẩm Quyết, biết rõ đây là một tiếu lý tàng đao . Lời của Thẩm Quyết, tuy có thể tin, lại không thể tin hết. Bất quá, hành đông lần này của Thẩm Quyết, sở cầu chẳng phải cũng chỉ là một chữ "quyền". Ngụy Đức ngã đài, không phải đến phiên hắn Thẩm Quyết sao? Ngụy Đức tính kế muốn hàm ân báo đáp, Thẩm Quyết hắn đánh cũng là cùng một loại mưu kế à.


Trong tối lòng sáng tỏ, ngoài mặt còn phải diễn trò. Phúc vương hung hăng vỗ bàn một cái, cố làm tức giận nói: "Cái tên Ngụy Đức! Còn nghĩ ra gian kế ác độc như vậy, coi như kế rơi xuống đầu cô! Nếu cô thuận theo Ngụy Đức, ép cung đoạt vị, không chỉ có phu tử cách lòng, mà ngôi vị hoàng đế cũng không thể ngồi vững !" Dứt lời, lại chắp tay nói cám ơn, "Nhờ có Thẩm công công kịp thời chạy tới, mới tiêu trừ mối đại họa này. Thẩm công công yên tâm, Ngụy Đức gian nịnh tiểu nhân, cô tuyệt không nhân nhượng. Đợi cô lên ngôi, chức ti lễ giam chưởng ấn chính là của ngài!"


Thẩm Quyết cười yếu ớt. Lời nói xuông, hứa hẹn bao nhiêu chẳng được, giờ có nói đem long bào nhường cho y cũng được. Nếu bàn về trở mặt không nhận người, Phúc vương cũng là một tài năng xuất chúng, nơi nào có thể bảo đảm cho y vinh hoa phú quý? Y cùng Ngụy Đức, chỉ sợ Phúc vương một kẻ cũng không tin, sau này tất nhiên không cho họ đường sống.


Y thấy rõ ràng, lắc đầu nói: "Điện hạ thật là coi thường Thẩm Quyết rồi. Bệ hạ nhiều lần muốn cho đòi điện hạ vào kinh đều bị Ngụy Đức chặn lại, cuối cùng nằm trên giường bệnh mới biết bản mặt thật của hắn, nhận ra thì đã muộn, lúc này mới phó thác trách nhiệm nặng nề cho Thẩm Quyết, làm Thẩm Quyết cùng Ngụy Đức bất hòa, cách chức Thẩm Quyết rời kinh, mới có cơ hội cùng điện hạ gặp mặt. Thẩm Quyết phụ sự trông mong của bệ hả, sao dám mượn chuyện này hiệp ân báo đáp?"


Phúc vương cũng cười, nói: "Tuy nói công công là người tin phật, so với người ngoài luôn nhân từ thiện tâm. Nhưng cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, đạo lý làm người đã nghe nhiều, nhưng phần lớn không thể tin. Chính đám thanh lưu trăm quan, vị nào không phải là vì thăng quan phát tài, lưu danh bách thế? Thẩm công công, ngài đến nơi này, cùng cô chính là châu chấu đá dây. Đem lời nói rõ, ngươi ta trong lòng đều thoải mái."


Nhìn thì đầu mập tai to, vậy mà trong lòng ngược lại cũng sáng rõ. Thẩm Quyết vuốt cằm nói: "Chuyện tới nước này, Thẩm Quyết cũng không sợ lộ tẩy gốc gác. Thực không dám giấu giếm, người mười hai năm trước bị thích khách Già Lam chu diệt toàn môn Tạ Bỉnh Phong là cha ta. Thẩm Quyết tiến cung dùng tên giả, Tạ Kinh Lan, mới là tên thật của Thẩm Quyết."


"Lại, lại có chuyện này!" Phúc vương khiếp sợ trợn to mắt, hiển nhiên không ngờ tới Thẩm Quyết có thân thế như vậy.


"Năm đó ta chỉ có mười hai tuổi, ban đêm đang ở tàng thư lâu đọc sách, Thất Diệp Già Lam phá phủ mà vào, gặp người liền giết. Ta may mắn từ chuồng chó chạy khỏi mới nhặt về một mạng. Sau đó lưu lạc giang hồ, đi theo lưu dân vào kinh, cơ hàn giao bách, bất đắc dĩ mới vào cung làm hoạn quan. Đây cũng là thiên ý, nếu như ta không vào cung, thì làm sao biết Ngụy Đức chính là cừu nhân diệt môn?" Thẩm Quyết con mắt ngậm bi ý, hướng Phúc vương chắp tay, trầm giọng nói: "Thứ Thẩm Quyết sở cầu duy có một chuyện, là chính tay đâm chết Ngụy Đức, trả thù tuyết hận! Mong điện hạ tác thành!"


Chuyện này muốn kiểm chứng cũng không khó khăn, chỉ cần đi Kim Lăng hỏi thăm một phen. Như đã nói qua, Thẩm Quyết lợi hại hơn nữa cũng là một thái giám, còn có thể đè đầu hắn đi làm hoàng đế sao? Phúc vương trấn định, đỡ Thẩm Quyết dậy, đau lòng nói: "Thì ra là như vậy. Không nghĩ tới Thẩm công công lại thân thế đau buồn! Nghĩ lúc đó, Tạ đại nhân chính là cự học hồng nho, cô may mắn từng lãnh giáo qua mấy lần Tạ đại nhân giảng đàn, tri thức thật sâu sắc thuyết phục. Ai ngờ chợt nghe tin dữ, một nhà hơn trăm miệng lại chết yểu Kim Lăng, thật sự là đáng than thở. Đới tiên sinh ngửa cổ kêu oan tố giác Ngụy Đức tội lớn, cô cũng có nghe, không làm gì được vì phụ hoàng che đậy Ngụy Đức, cô cũng là muôn vàn khó khăn nhắm mắt gật bừa! May trời có mắt, Tạ gia còn giữ lại một tia huyết mạch ở nhân gian. Công công yên tâm, đại thù diệt môn, cô thay ngươi báo!"


"Như vậy, Thẩm Quyết tâm nguyện đã thành. Đợi điện hạ xong chuyện, Thẩm Quyết liền trở về lui ẩn Kim Lăng, không động đến chuyện triều đình nữa." Thẩm Quyết chắp tay nói, "Nguyện bệ hạ phủ trị tứ hải, thiên hạ vĩnh khang."


Hai người cùng nhau bước ra, Thẩm Quyết nhìn về sau núi một cái. Tư Đồ cẩn một mực giơ ống nhòm nạm vàng nhìn tình hình phía dưới, thấy được ánh mắt Thẩm Quyết, lập tức dẫn đám người xuống núi. Theo chỉ thị Phúc vương đã sớm có người nghênh đón, dẫn đội ngũ của Thẩm Quyết vào bên trong sắp xếp đâu vào đấy.


Thẩm Quyết cùng Phúc vương nói chuyện dưới mái hiên. Phúc vương cáo từ, dặn dò Thẩm Quyết lát nữa cùng dùng bữa, liền đi rửa mặt chải đầu thay áo. Phúc vương xoay người vừa đi, nụ cười trên mặt Thẩm Quyết giống như bong tróc từng tầng từng lớp, một thoáng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


Phúc vương dọn một đình viện riêng cho Thẩm Quyết nghỉ ngơi, đình hạ trồng nhiều trúc, ánh lên màu xanh bát ngát. Lá trúc đu đưa bị gió thổi xào xạc. Thẩm Quyết đạp lên đầy sân bóng trúc cùng tiếng ve, đi vào trong phòng, phương kỷ hoàng hoa lê cùng bàn tròn, đường tiền bày một bức bình phong sơn thủy, bên trái để một chậu gốm xanh, bên trong trồng một bó hoa lan. Thẩm Quyết bước lên bục, ngồi vào ghế, vuốt chân mày. Y không dám buông lỏng, bốn phía nô bộc, nha hoàn đều là tai mắt của Phúc vương, y không thể lộ ra một chút manh mối.


Hôm nay ải thứ nhất đã qua. Phúc vương tin thánh chỉ giả của y, coi y là cùng hội cùng thuyền. Ngụy Đức không biết nhân mã của mình đã bị tiêu diệt toàn bộ, còn đang ở kinh thành chờ. Hai đầu đều bị lừa, bước chân duy gian. Y thở ra một hơi, mở mắt, nhìn thấy Tư Đồ Cẩn từ sân đi vào.


"Các huynh đệ đều đã thu xếp ổn thỏa." Tư Đồ Cẩn nói.


Thẩm Quyết ừ một tiếng, coi như là đáp ứng. Y quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện.


Tư Đồ Cẩn vẫn không đi, hỏi: "Vì sao lưu lại người kia? Hắn là một phiền toái."


Thẩm Quyết uể oải đỡ trán, nói: "Hắn là tri kỉ của Hạ Hầu Liễm, ta không thể giết hắn. Giữ đi, mọi chuyện xong xuôi, vô luận ta sống hay chết, cũng để hắn rời đi."