Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 61: Mưa gió mịt mùng



Sắc trời mờ mịt, mưa gió đan xen. Trong rừng một mảnh u ám, đội nhân mã đều hòa thành bóng đen mờ mờ, nhánh cây điên cuồng xao động, lá cây bị gió thổi cuốn bay loạn xạ đập cả lên mặt mũi. Áo mũ giữ không nổi, giọt mưa lạnh như băng tí tách đập trên mặt, Hạ Hầu Liễm cơ hồ không mở được mắt ra, cúi đầu giục ngựa lao về phía trước.


Xe ngựa của Phúc vương bị thụt xuống hố bùn, mọi người rối rít đẩy, Hạ Hầu Liễm cũng giúp đẩy bánh sau. Giữa mưa to, tất cả mọi người đồng loạt hô hào, Phúc vương trong xe ngựa thò cái mặt trắng mập từ rèm ra, lại bị mưa đập trở về. Khung xe của Phúc vương chắc chắn, nên nặng vô cùng, thật vất vả mới đẩy được một chút, Hạ Hầu Liễm cắn răng, cố sống cố chết mà đẩy, lốc cốc bánh xe chuyển vài vòng, bùn văng tung tóe bắn hết lên mặt hắn, xe ngựa mới thoát khỏi cái hố.


Không kịp lau mặt, vội vàng leo lên ngựa, Từ Đồ Cẩn lúc đi ngang qua thấy thế đưa cho hắn một cái khăn. Đường quả thực không có cách nào đi tiếp, thật may đến một cái thôn, Phúc vương hạ lệnh ở chỗ này nghỉ ngơi, Thẩm Quyết không có ý kiến, một nhóm bốn mươi người cũng vào thôn. Viên ngoại giàu có nhất trong thôn tiếp đãi bọn họ, chỗ ở ba cửa vào ba cửa ra vẫn cứ không đủ rộng, Hạ Hầu Liễm cùng phiên tử đều trải đệm nằm dưới đất trong từ đường. Chỉ có Thẩm Quyết cùng Phúc vương có phòng riêng.


Mưa càng ngày càng lớn, trong màn đêm quần sơn ẩn núp tựa như thú hoang. Mái ngói trên thượng phòng bị mưa gió đánh vỡ rơi loảng xoảng, cả tòa từ đường đều lay động chao nghiêng. Hạ Hầu Liễm ngủ không yên, mở mắt ra xem xét, thấy mọi người cũng không ngủ được, trằn trọc trở mình trong chăn. Hạ Hầu Liễm lòng thấy bất an, đứng lên đi ra cửa, mở cửa nhìn một cái, bên ngoài nước đã cao tới mắt cá, ngồi ở bậc cửa là có thể rửa chân.


"Sợ là sắp có đại hồng thủy, các ngươi ai đi báo cho chưởng ban một tiếng?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


"Không thể nào, " có người nói, "Trần viên ngoại nói thôn bọn họ hàng năm đều như vậy, không có năm nào xảy ra lũ lụt. Có lẽ một hồi liền yên tĩnh thôi, chờ một chút đi."


"Nơi này địa thế như thế nào?" Hạ Hầu Liễm lại hỏi, "Lũ lụt nếu tới, thời gian nửa canh giờ là có thể đem toàn thôn nhấn chìm, thì biết chạy đàng nào."


"Không biết, trời tối đen, không thấy rõ." Lại có phiên tử trả lời.


Bốn bề đen đặc, đều giống phủ một tầng lụa mỏng, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây lay động trên đất, khắp thế gian đều phủ mưa bão. Hạ Hầu Liễm do dự một hồi, vẫn là quyết định mặc quần áo vào đi tìm Thẩm Quyết.


Mới ra cửa, vừa vặn đụng vào Tư Đồ Cẩn. Hạ Hầu Liễm nói một tiếng xin lỗi, Từ Đồ Cẩn hơi gật đầu, tiến vào phòng điểm danh, nói: "Chưởng ban có lệnh, mưa quá lớn, nơi này địa thế trũng, sắp ngập nước. Các ngươi đem ngựa dắt lên núi, đi về phía đông, nơi đó địa thế cao, tìm một chỗ an toàn hạ trại, nhất định phải bảo toàn ngựa."


Phiên tử đồng loạt hô đáp ứng, Từ Đồ Cẩn lại nói: "Những người còn lại cùng ta đi, đỡ điện hạ lên núi."


"Đường núi quá hẹp, không dùng được xe ngựa đi?" Hạ Hầu Liễm theo phía sau Từ Đồ Cẩn hỏi.


Từ Đồ Cẩn gật đầu một cái, cau mày nói: "Ngựa cũng không kéo nổi hắn, chỉ có thể lấy sức người mà khiêng."


Tiền tiền hậu hậu tám người khiêng ghế trúc, Phúc vương che dù ngồi trên, từ xa nhìn lại tám người kia giống như khiêng một ngọn núi. Thẩm Quyết khoác áo tơi đi bên cạnh, sắc mặt không dễ coi. Giọt mưa lạnh lẽo chảy vào trong khe hở quần áo, Thẩm Quyết lòng phiền não, hận không thể róc xương lóc thịt trên người Phúc vương cho sạch sẽ rồi mang hắn lên núi .


Bên kia núi truyền tới trận trận sấm sét, giống như bánh xe khổng lồ chạy qua chân trời. Thần sắc Thẩm Quyết nhất thời thay đổi, bốn phía phòng xá vội vàng mở tung, thôn dân từ bên trong túa ra, có người thậm chí không kịp mặc áo mang giày, như mất mạng mà hướng chạy về phía núi. Có người khua chiêng loảng xoảng, lạc giọng hô to: "Nước lên! Nước lên! Mọi người chạy mau a!"


Đám phiên tử gắng sức chạy về phía trước, nhưng đang khiêng nặng không thể chạy nhanh, đường hẹp người lại nhiều, chen tới chen lui. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, giữa mê man hoảng hốt hiện ra một đường bạch tuyến, càng ngày càng hung hăng ép tới, gần sát mới phát hiện nó giống như một bức tường nước lớn, dời núi lấp biển, lao nhanh vùn vụt. Phòng ốc nhà tranh tường đất toàn bộ đều nằm rạp, ngay cả trạch viện của Trần viên ngoại cũng không thể may mắn tránh khỏi. Cây đổ nghiêng ngả, gà vịt heo trâu đều bị trôi ra, đụng vào đám người tán loạn.


Phiên tử bị tách ra, Phúc vương mất tung ảnh. Thẩm Quyết cũng bị nước lũ bao vây, vừa lên tiếng nước tràn vào miệng, không thể thở nổi. Trong dòng nước đen ngòm, giữa sáng sáng tối tối, có giày dép nhà cửa, tấm ván gỗ, còn có cả bóng người. Thẩm Quyết đưa tay quào loạn, không túm được thứ gì, chỉ có thể hoảng hốt chìm xuống.


Một bóng đen từ đâu nhào tới, y phục bị một lực mạnh túm lên, Thẩm Quyết được kéo dậy, ngoi đầu khỏi mặt nước, sặc mấy ngụm, rốt cuộc mới thở được.


"Thẩm Quyết! Ngươi thế nào!"


Mở mắt ra nhìn một cái, lại là cái tên chướng mắt đó. Thẩm Quyết lau mặt, cúi đầu lại lặn vào trong nước.


Cổ áo lại bị người kia níu lại, Thẩm Quyết tức giận quay đầu, hô to: "Ngươi làm cái gì!"


Hạ Hầu Liễm cũng gầm lớn: "Ta con mẹ nó còn muốn hỏi ngươi làm gì! Đi về phía đông! Ngươi tốn sức bơi sang phía tây làm gì!"


"Phúc vương! Phúc vương còn ở trong nước!"


"Cái tên mập chết bầm đó nặng như vậy, ngươi cứu làm sao!" Hạ Hầu Liễm muốn sụp đổ, "Đầu óc ngươi cũng úng nước rồi hả!"


Thẩm Quyết cắn răng nghiến lợi, hét: "Ta phải cứu!"


Nói xong, hắn quay đầu, liều mạng bơi về phía tây. Chưa được một đoạn, lại bị một trận đại thủy mãnh liệt xông tới, y lần nữa mất thăng bằng. Giữa làn nước dâng lên, eo y bị một cánh tay ôm chặt, đầu mặt bị một cái tay khác gắt gao giữ lấy, gáy và lưng áp chặt lồng ngực người kia. Trong nước, hết thảy thanh âm trôi xa, nhưng y tựa như có thể nghe rõ bên tai có tiếng tim đập loan, rồi dân dần, dần dần, rất an ổn, rất có lực.


Lưng Hạ Hầu Liễm giống như đụng vào cái gì, y nghe Hạ Hầu Liễm hừ lên một tiếng, sau đó bọn họ ngừng trôi. Hạ Hầu Liễm đem y nâng lên , y lau sạch nước trên mặt, cố gắng mở mắt ra, mới nhìn thấy áo Hạ Hầu Liễm bị móc vào nhánh của một thân cây, trùng hợp cứu bọn họ.


Hạ Hầu Liễm để cho y leo lên cây trước, mình theo sau. Đây là một cổ mộc, đã khô, chỉ còn nhánh cây trơ trụi, nhưng đủ to rộng, không bị lũ lụt quật ngã. Thân cây xù xì, bị nước mưa tràn qua, giống như quét lên một lớp dầu, bóng loáng phát quang.


Hạ Hầu Liễm đứng trên nhánh cây vắt nước trên y phục. Dưới chân nước chảy ồ ồ, không ngừng tàn phá vách gỗ, đèn lồng, chổi, sọt thậm chí cả thi thể người và động vật trôi qua. Giương mắt nhìn bóng đêm đen đặc, nước bao phủ hết thảy, lân lân lóe quang, thỉnh thoảng có mấy gian nhà ngói còn sót lại nhô ra, giống như chiếc thuyền nhỏ lẻ loi, run lập cập trong gió.


Thẩm Quyết đứng bên cạnh hắn, sắc mặt rất âm trầm, bất quá cuối cùng cũng bỏ ý niệm xuống nước tìm tên mập kia.


"Phúc vương tới." Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên nói.


Thẩm Quyết ngẩn ra, nhìn theo hướng Hạ Hầu Liễm chỉ, một cỗ thi thể mập mạp trôi qua tàng cây, căng phồng, so với thể trạng hắn ban đầu còn lớn gấp đôi, sưng lên lại trắng ởn ngũ quan không còn nhìn rõ.


Thẩm Quyết: "..."


Phúc vương chết, kế hoạch trọng yếu nhất của y đã đi tong.


Y lấy thánh chỉ giả gạt Phúc vương quang minh chính đại vào kinh, phiên vương vô chiếu vào kinh, đến lúc đó nhất định bị giam giữ, giả thánh chỉ lại bị lục soát ra, sẽ cho thêm Phúc vương tội danh ý đồ mưu phản. Lão hoàng đế mặc dù đem hổ phù giao cho y, muốn y đưa Nhị điện hạ lên ngôi, nhưng Phúc vương dù sao cũng là trưởng tử, lão hoàng đế sao nỡ bỏ đứa con trai này. Nhưng Phúc vương không chết, Nhị điện hạ sao có thể an ổn ngồi vững long y? Chỉ có cách làm to tội danh phản nghịch, lão hoàng đế dù là tình nghĩa phụ tử cũng không thể khoan hồng, như vậy Phúc vương sẽ vĩnh viễn không có ngày vươn mình.


Huống chi, lão hoàng đế duỗi chân, Phúc vương lại chết, Ngụy Đức liền mất đi chỗ dựa.


Nhưng hôm nay, hết thảy mưu tính đều trôi theo dòng nước.


Thẩm Quyết sắc mặt âm trầm. Mùa hè, mặc trời mưa vẫn cứ oi bức, nhưng đứng bên cạnh Thẩm Quyết, Hạ Hầu Liễm lại cảm thấy lạnh lẽo.


"Chưởng ban, " Hạ Hầu Liễm vặn vạt áo , nói, "Nếu như ngươi muốn trốn, ta có thể giúp ngươi. Ta có kinh nghiệm, đưa ngươi chạy khỏi Đại Kỳ không thành vấn đề. Đến lúc đó xuống Nam Dương hay là đi Đông Doanh, đều tùy ngươi."


Thẩm Quyết nhìn hắn một cái, nói: "Tại sao giúp ta? Ta đối đãi với ngươi như vậy, ngươi nên nhân cơ hội giết ta mới đúng. Giết ta, ngươi liền được tự do."


Hạ Hầu Liễm nói: "Năm xưa giết quá nhiều người, sợ sau khi chết xuống địa ngục, bây giờ tích chút đức, có thể cứu liền cứu. Lại đúng dịp gặp ngươi, coi là ngươi may mắn."


"Cõi đời này không có địa ngục."


"Tin thì có." Hạ Hầu Liễm vắt xong áo lại vắt ống quần, "Tại sao không có chứ? Nếu không có địa ngục, cũng không có âm tào địa phủ, không có âm tào địa phủ, chúng ta cùng những người chí thân âm dương xa cách, thì sẽ không thể gặp lại nữa sao. Cho nên có vẫn tốt hơn." Hạ Hầu Liễm tịch mịch cười một tiếng, "Ngươi nói có đúng hay không?"


Thẩm Quyết trầm mặc nhìn hắn.


"Ngươi tên Thượng Nhị Lang, phải không?"


Hạ Hầu Liễm gật đầu.


"Thượng Nhị Lang, " Thẩm Quyết đỡ thân cây ngồi xuống, hỏi, "Mấy năm qua, Hạ Hầu Liễm khi còn sống trải qua thế nào?"


Hạ Hầu Liễm nhìn hư không một mảnh trước mắt, đáp: "Thật khó khăn đi. Cha hắn giết mẹ hắn, hắn giết cha hắn, ca ca mất, sư phụ vong, toàn bộ đều là một màn thảm kịch nhân gian."


Thẩm Quyết siết chặt nắm tay. Giống như tin tình báo y từng nhận được, Hạ Hầu Liễm quả thực một mực chìm trong bể khổ, nhưng y lại vô lực cứu giúp.


"Hắn trách ta sao?" Thẩm Quyết hỏi, "Rõ ràng lên làm Đông Hán Đề đốc, lại không có đi cứu hắn."


Hạ Hầu Liễm kinh ngạc nhìn Thẩm Quyết một cái, nói: "Trách ngươi làm gì? Những thứ này liên quan gì đến ngươi? Hắn hẳn lên nói với ngươi một tiếng xin lỗi, nói láo thành tính, nhẹ dạ cả tin, ngươi nói đều không sai."


Hạ Hầu Liễm dừng một chút, thấp giọng nói, "Thật xin lỗi."


Tim Thẩm Quyết run lên, nam nhân này khi nói câu "thật xin lỗi " , y tựa như nghe được Hạ Hầu Liễm đang nói xin lỗi. Giọng nói tương tự, khí chất tương tự, thiếu chút nữa y liền không thể phân biệt được. Tay y bấm xuống thân cây, đầu ngón tay rách ra cũng không còn cảm giác. Trong lòng một mảnh buồn rầu, tựa như hít thở không thông. Y cảm thấy đau khổ, đứng dậy, nghĩ làm vậy có thể dễ chịu hơn.


Cúi đầu xuống, nhìn thẳng thấy lưng Hạ Hầu Liễm, một vết thương dữ tợn trên lưng hắn, còn chảy máu, nhưng người này mới nãy còn nói cười như thường, tựa như không hề bị xây xát.


"Ngươi bị thương." Thẩm Quyết cau mày.


"Thương nhẹ, không có gì đáng ngại." Hạ Hầu Liễm lơ đễnh.


"Cởi y phục ra. Áo ướt, bọc không tốt."


Hạ Hầu Liễm không chịu. Thẩm Quyết khuyên mấy câu, hắn cứng rắn không cởi. Thẩm Quyết lại cau mày, không nói gì nữa.


Hắn không muốn cởi, Thẩm Quyết cũng không thể đem quần áo hắn xé ra, chính hắn không muốn sống, vậy thì tùy thôi.


Đợi đã lâu, nước dần dần hạ xuống, xa xa có bóng người ngồi trên thuyền, "Chưởng ban! Chưởng ban! Ngươi ở chỗ nào! " tiếng gọi ầm ỉ theo gió truyền tới. Hạ Hầu Liễm hô to vẫy tay, đến gần mới phát hiện, bọn họ không phải ngồi thuyền gì, mà là một tấm ván lớn, trong tay khua một phiến gỗ dài.


Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết được cứu. Từ Đồ Cẩn dùng bạc, để cho bọn họ tạm thời tá túc trong nhà mấy thợ săn trên núi. Thôn trang phía dưới thành một mảnh mênh mông, dưới bầu trời mờ ảo, nước như phát sáng. Thế nhân thê lương, chỉ còn vài ngọn đèn yếu ớt trên núi. Các thôn dân khóc lóc thảm thiết, rất nhiều người cùng trong một đêm mà mất đi thân hữu.


Chân vừa chạm đất, Thẩm Quyết người này liền trở mặt coi như không quen, ép Hạ Hầu Liễm dịch dung cho một phiên tử, phải đem hắn dịch dung thành hình dáng Phúc vương.


"Giả mạo hoàng tử, đây là tội lớn! Dịch dung có thể lừa gạt bao lâu? Huống chi đó là một tên mập, hắn kia lại là người gầy, tối ngủ quần áo cởi một cái, một đống bông vải rơi xuống, là lộ tẩy!" Hạ Hầu Liễm tận tình khuyên can, "Nghĩ kĩ sau đó hẵng làm a, đây cũng không phải là trò đùa giỡn."


Thẩm Quyết bưng trà nóng, nhàn nhạt nói: "Ta tự biết. Không cần ngươi phí tâm, ngươi chỉ cần giúp hắn dịch dung là được."


"Ta không làm."


Thẩm Quyết cười nhạt: "Làm sao, từ trong đại thủy phùng sinh, giờ liền không biết lao ngục đại hình?"


"Chưởng ban đại nhân, ta cứu mạng của ngài." Hạ Hầu Liễm giận đến bật cười.


"Ồ?" Thẩm Quyết quét mắt nhìn hắn một cái, "Gia gia bị phong hàn, chuyện hôm qua, đều quên gần hết rồi."


"..."


Thẩm Quyết cuối cùng dùng mạng Chu Thuận Tử uy hiếp Hạ Hầu Liễm, để Hạ Hầu Liễm giúp phiên tử kia dịch dung. Hạ Hầu Liễm không biết Thẩm Quyết rốt cuộc có chủ ý gì, nhưng xem ra, là muốn dịch dung cho phiên tử kia thành Phúc vương vào cung giành ngôi. Thẩm Quyết người này, thật là không muốn sống nữa!


Y luôn luôn là như vậy. Một khi đã liều mạng thì vô cùng hung hãn, ai cũng không kìm được. Hạ Hầu Liễm còn nhớ y khi còn bé đã nhẫn nhin cực khổ để đọc sách như thế nào, ở trong cung lại làm sao mà luyện đao. Người thiếu niên như sương giá đó, trước nay đêm tối không chùn bước, trời đông giá rét không buông tha. Thời gian cố nhiên có thể thay đổi một người, nhưng có vài thứ đã khảm vào xương cốt, mãi mãi bất diệt.


Thân thể kiều nhược điểm này cũng không đổi. Cho dù uống rất nhiều trà nóng, Thẩm Quyết vẫn cứ ngã bệnh, nằm trên giường một ngày. Từ Đồ Cẩn cùng phiên tử đi xung quanh xin thảo dược, nấu thành một chén thuốc đắng rót cho y. Hạ Hầu Liễm cách cửa sổ nhìn vào trong, trên chiếc giường đơn sơ nhô lên một đám chăn như mộ phần nho nhỏ, Thẩm Quyết ngủ bên trong, mặt nóng đến đỏ bừng.


Thẩm Quyết vùi mặt trong chăn, mùa hè, còn cuốn như vậy, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh. Nhà trên núi của thợ săn là nhà lá, khắp nơi đều là mùi cỏ khô, dựa bên tường là hòm rương liểng xiểng, bên chân để một tấm bàn gỗ sâu khoét lỗ chỗ, căn phòng không lớn bị một đống đồ hỗn tạp chất đầy ắp, y ngủ bên trong, cũng giống một thứ đồ vật bị tùy ý quẳng vào. Chăn của người khác từng đắp qua, có một cỗ mùi vị khó ngửi, y cảm thấy vô cùng khó chịu.


Đêm thật dài, ngoài cửa sổ chiếu vào ánh sáng mông lung, màn cửa bằng lụa mỏng nhìn thấy bóng cây âm u, thỉnh thoảng truyền tới tiếng thôn dân ô ô than khóc, giống quỷ hồn quanh quẩn kêu gào.


Y cảm thấy khát, muốn uống nước. Nhưng bên cạnh không có ai phục vụ, Từ Đồ Cẩn bọn họ đều là thuộc hạ của y, không phải nô bộc, sẽ không theo bên người y an tiền mã hậu mà hầu hạ. Bọn họ rót thuốc cho y xong liền cảm thấy đã xong chuyện, chờ trời sáng y tỉnh lại tiếp tục ra hiệu lệnh.


Y không thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Thời gian chậm chạp nhích qua, đêm tựa như bị kéo dài, không có điểm cuối. Có ai đó nâng lưng y lên, lấy nước cho y uống, dòng nước ngọt mát lạnh, là mùi vị của nước giếng. Trên trán cũng được thay khăn, cảm giác mát rượi đắp lên dễ chịu , y mơ hồ thấy nhiệt độ gò má giảm đi ít nhiều.


Mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc thấy đầu giường có một bóng người, dựa lưng vào vách tường ngồi dưới đất.


Là A Liễm sao? Y nghĩ.


Đầu óc giống như đã hồ đồ, y trở lại thời điểm rất nhiều năm trước vẫn còn ở Tạ phủ, y là Tạ Kinh Lan, Hạ Hầu Liễm là thư hoàn của mình, ngủ dưới giường y, y muốn uống nước, Hạ Hầu Liễm liền bưng tới.


Qua hai ngày, nước nước rút đi, thôn trang bị tàn phá lộ ra. Không có mấy nhà may mắn còn sống sót, hết thảy nằm la liệt. Trên đường đều là heo chết, thân thể đen nhánh cứng đờ. Cây cối đổ rạp vắt ngang khắp nơi, dưới mấy cành khô còn tìm thấy thi thể chết chìm tái nhợt.


Thẩm Quyết hạ lệnh lên đường. Y bệnh còn chưa khỏi, đã đỡ sốt, nhưng sờ lên vẫn còn hơi nóng. Mà thời gian không đợi người, y phải về kịp kinh thành trước khi lão hoàng đế băng hà. Đám phiên tử dắt ngựa ra, thu thập xong lều vải cùng hành lý, hối lộ một lượt, đúng một canh giờ sau liền lên đường.


Hạ Hầu Liễm cau mày, nói: "Ngươi bệnh còn chưa hết hẳn. Cưỡi ngựa hóng gió, ngươi muốn chết giữa đường sao?"


Thẩm