Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 386: Nàng rời đi không nói lời từ biệt (1)



Khi mặt trời vừa ló dạng ở phía chân trời, Cố Tích Cửu đã ngồi ở trên thuyền của Đế Phất Y, lao nhanh về hướng Đông.

Trên thuyền ngoại trừ bốn tên đệ tử chống thuyền, còn có ba người.

Đế Phất Y, Cố Tích Cửu, Vân Thanh La.

Vân Thanh La đi cùng để làm nhân chứng.

Thuyền của Đế Phất Y khá lớn, ở trên thuyền hắn còn bày một cái bàn nhỏ, trên bàn có trái cây điểm tâm cực kỳ phong phú.

Ba người đều ngồi ở trước bàn.

Hôm nay Đế Phất Y rất chuyên nghiệp, thờ ơ ngồi ở chỗ kia, không hề nói chuyện.

Cố Tích Cửu cũng không nói nhiều, ngồi ở phía đối diện với hắn, nghĩ tới kế hoạch hành động tiếp theo của mình.

Nhưng Vân Thanh La lại thường xuyên trò chuyện, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị ở trên thuyền.

Thuyền đi chuyển cực nhanh, nhưng trên thuyền có bố trí kết giới chắn gió, vì thế Cố Tích Cửu ngồi ở trên thuyền cũng không cảm thấy lạnh.

Sắp phải tới rừng rậm hắc ám, nếu nói nàng không lo lắng chính là gạt người.

Rốt cuộc, đó là nơi mà người người nghe tên mặt đều biến sắc. Mặc dù nàng đã chuẩn bị xong, nhưng liệu nàng có thể thoát ra khỏi đó hay không, thật sự rất khó nói.

Nhớ tới chuyện đêm qua, Cố Tích Cửu không nhịn được liếc mắt nhìn Đế Phất Y một cái.

Hắn cũng đang nhìn nàng, một đôi con ngươi giống như đang suy tư điều gì.

Đồng tử của hắn tối đen như mực, mỗi lần đối diện với hắn, Cố Tích Cửu đều có một loại cảm giác như muốn chết đuối. Vì thế nàng dời mắt đi, nhìn về hướng khác.

Ánh mắt Đế Phất Y thoáng buồn một chút, nhẹ nhàng nói: "Đã chuẩn bị đồ ăn chưa?"

"Đã chuẩn bị một chút."

"Chuẩn bị những gì?" Đế Phất Y dường như có chút hứng thú.

Cố Tích Cửu không ngờ hắn lại quan tâm tới chuyện này, nàng dừng lại một chút, sau đó nói ra mấy thứ: "Lương khô và muối ăn."

Mặc dù nàng mang theo túi trữ vật, nhưng túi trữ vật kia chỉ là trung phẩm, không thể chứa quá nhiều thứ. Nàng chỉ mới để một cái lều, vài bộ quần áo và binh khí đã lấp đầy bên trong. Nếu không gian đã bị hạn chế, vậy nàng tất nhiên phải lên kế hoạch sử dụng, mang theo những thứ quan trọng và bỏ đi nữa thứ không cần thiết.

Trong rừng rậm hắc ám có nhiều dã thú, bản lĩnh săn thú của nàng không tệ, tới lúc đó có thể nướng thịt rừng, vì thế không cần mang quá nhiều thực phẩm, chỉ cần mang theo một chút gia vị là được.

Đế Phất Y lập tức đoán ra được ý định của nàng: "Nàng cho rằng nàng có thời gian nướng thịt rừng ở đó?"

Cố Tích Cửu: "......" Nàng biết nơi đó mãnh thú cực kỳ nhiều, nhưng tìm một nơi có ít dã thú, nướng con thỏ chắc là được đúng không?

Đế Phất Y nhìn nàng một lát: "Chẳng phải quan hệ giữa nàng và Dung Già La không tệ hay sao? Sao hắn không nói với nàng về tình huống nơi đó? Hắn là bằng hữu như thế nào?!"

"Có nói. Nói rất nhiều." Cố Tích Cửu theo bản năng muốn bao che cho Dung Già La.

"Rất nhiều cũng đều vô nghĩa!" Đế Phất Y nói chuyện không hề khách khí.

Cố Tích Cửu: "......"

"Đây là những gì nàng chuẩn bị sau nửa năm sao?" Đế Phất Y nói với giọng không hài lòng chút nào.

Cố Tích Cửu: "......" Sao nàng có cảm giác hôm nay Đế Phất Y rất lạ? Không hợp lý giống như ngày thường!

Nhưng sự trách cứ này trông giống như là quan tâm, vì thế Cố Tích Cửu cũng không so đo với hắn: "Ta cảm thấy chuẩn bị như thế là đủ. Thực phẩm, dược phẩm, phòng độc...... cái gì cần đều có, vào bên trong sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh là được."

Nàng còn chuẩn bị cả túi ngủ và lều trại, thậm chí còn chuẩn bị cả dược dùng để chống nắng, đầy đủ hết!

Đế Phất Y vươn tay: "Đưa túi trữ vật của nàng cho bổn tọa!"

"Để làm gì?" Cố Tích Cửu giữ chặt lấy túi trữ vật của mình, bên trong chính là toàn bộ gia sản để nàng trốn ra khỏi khu rừng, lỡ may hắn khó chịu tịch thu mất, lúc đó nàng muốn khóc cũng khóc không nổi