Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 387: Nàng rời đi không nói lời từ biệt (2)



Đế Phất Y lười giải thích với nàng, phất ống tay áo một cái, túi trữ vật mà Cố Tích Cửu đang nắm chặt trong tay đã rơi vào trong tay hắn.

Cố Tích Cửu: "......" Nàng lo lắng nhìn hắn.

Đế Phất Y mở túi trữ vật của nàng ra, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, sau đó lại dùng tay đào đào vài cái, môi mỏng hơi nhấp.

Vân Thanh La tò mò: "Tích Cửu mang theo cái gì?" Nàng ta ghé lại gần cũng muốn nhìn một chút.

Đế Phất Y liếc mắt lườm nàng ta một cái. Một cái liếc mắt này đã lập tức đóng đinh Vân Thanh La, trong lòng nàng ta cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu, gượng cười nói: "Ta chỉ tò mò mà thôi."

Đế Phất Y cười cười: "Xem ra ngươi cũng rất hứng thú với rừng rậm hắc ám."

Vân Thanh La cảm thấy toàn thân phát lạnh khi nhìn hắn cười, nhưng nàng ta lại không muốn yếu thế: "Thật ra Thanh La cũng đã chuẩn bị tinh thần bị ném vào rừng rậm hắc ám trước khi chưa thí nghiệm. Nhưng Thanh La là đệ tử thiên bẩm nên đã mất đi cơ hội này."

Đế Phất Y bận rộn đảo đồ trong khỏi túi trữ vật của Cố Tích Cửu. Hắn một tay chống đầu nhìn Vân Thanh La: "Ngươi thật sự muốn vào trong đó?"

Vân Thanh La: "......"

"Ngươi thật sự muốn vào đó cũng không phải không thể, bổn tọa có thể đưa ngươi vào đỉnh thứ 5 một lần."

Vân Thanh La gượng cười nói: "Thiên sư đại nhân nói đùa, với công phu của Thanh La, xông vào đỉnh thứ 4 còn có thể, đỉnh thứ 5 —— chỉ sợ có chút nguy hiểm."

Đế Phất Y thờ ơ nói: "Bổn tọa từ trước tới nay không hề nói giỡn. Lúc trước nếu như thí nghiệm ra ngươi là đệ tử thiên bẩm giả, bổn tọa thật sự sẽ phế bỏ toàn thân linh lực của ngươi và ném xuống đỉnh thứ 5. Những đệ tử thiên bẩm giả đều bị ném ở đó."

Vân Thanh La: "......"

Lần này trên mặt nàng ta không mang mặt nạ, mày đẹp cong cong như họa, một đôi mắt phượng long lanh mọng nước. Giống như trong tưởng tượng của mọi người, nàng ta cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa đó là một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục (đẹp phi thường).

Ấn Cố Tích Cửu đánh giá nàng ta ở trong lòng. Nàng ta có một vẻ đẹp thanh lãnh thoát tục giống như Tiểu Long Nữ.

Đó là ấn tượng đầu tiên khi Cố Tích Cửu nhìn thấy nàng ta lúc mới lên thuyền.

Mọi người đều thích nhìn xem mỹ nữ, kể cả Cố Tích Cửu.

Mỹ nhân giống như pha lê như vậy khiến người không nhịn được muốn che chở cho nàng, không muốn gây ra bất cứ rắc rối nào cho nàng.

Nam nhân nhìn thấy một mỹ nữ như thế, cho dù là thổ phỉ cũng sẽ dịu dàng lịch sự, chỉ sợ chạm vào nàng, sẽ khiến nàng thương tâm.

Nhưng không ngờ Đế Phất Y lại không biết thương hương tiếc ngọc, đưa ra một kế hoạch tàn nhẫn như thế.

Vân Thanh La cảm thấy bị tổn thương, hơi tái mặt lại, miễn cưỡng cười cười: "May mắn...... may mắn Thanh La là đệ tử thiên bẩm."

Nàng ta không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Lúc trước khi Cố cô nương thí nghiệm, nếu như kiểm tra ra nàng không phải là đệ tử thiên bẩm, cũng không phải là môn nhân thánh tôn. Tả thiên sư đại nhân có phế bỏ toàn thân công lực của nàng, ném nàng tới đỉnh thứ 5 hay không?"

Những lời này mơ hồ có chút khiêu khích.

Cố Tích Cửu hơi cau mày, cười như không cười liếc mắt nhìn Vân Thanh La một cái.

Tính tình của nữ hài này dường như không hề thoát tục như dung mạo nàng ta.

Đế Phất Y tiếp tục lục đồ trong túi trữ vậy của Cố Tích Cửu, thuận miệng nói một câu:" Nàng là môn nhân thánh tôn, vì thế không có nếu."

Vân Thanh La hạ mắt xuống, mỉm cười khi ngẩng đầu lên lần nữa: "Thanh La chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Không có ác ý."

Nàng ta giơ bàn tay ra, trong lòng bàn tay có hai lá bùa màu tím nhạt: "Cố cô nương, đây là Lôi Thần Phù phẩm cấp 3, khi gặp phải nguy hiểm, ngươi hãy tung cái này ra. Lúc đó sẽ có thần sét đánh xuống, cho dù không đánh trúng mục tiêu, nhưng cũng có thể doạ cho mãnh thú sợ chạy. Nó có thể dùng để phòng thân, xem như là một chút tâm ý nho nhỏ của ta."