Hình như quỷ hồn vô cùng tức giận và xấu hổ, lập tức đuổi theo vài bước, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Trường và Túc Bảo trong phòng, nó lại nhanh chóng dừng bước.
Túc Bảo khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nói: “Ba, quỷ hồn nói ba có gan thì đạp thêm cú nữa!”
Mộc Quy Phàm cười lạnh, trong nháy mắt, trước mắt anh không còn là quỷ hồn chỉ có đôi chân nữa, mà là bọn người đã đâm ông nội anh và giết chết ba mẹ anh những năm trước.
Kẻ đó cũng như quỷ hồn này, mắt anh không thể trông thấy, nhưng lại luôn rình mò trong bóng tối để lấy mạng anh.
Sự lạnh lùng trong mắt Mộc Quy Phàm bỗng biến thành giận dữ, anh tung mạnh một quyền như mũi tên phóng khỏi dây cung.
Anh không nhắm vào mục tiêu, mà dựa vào cảm giác!
Bốp....
Tiếng bốp vang lên như nện vào một miếng thịt lợn đã đông lạnh mười năm và vừa mới rã đông.
Mộc Quy Phàm cảm nhận được sự lạnh lão và nhớp. nháp khó tả trên tay.
Đôi chân kia lùi lại vài bước, hoa trên hành lang rung rinh dẫu lặng gió, ánh đèn nhấp nháy hai lần như bị chập điện.
Đôi chân kia lập tức lao lên trước như thể thấy chết không sờn.
Mộc Quy Phàm nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác tung tiếp một quyền.
Điều anh không thấy được là, nắm đấm của anh được bao bọc trong ánh sáng vàng, ngay sau đó, trong không trung vang lên một tiếng thét thê thảm.
Dấu chân lập tức biến mất.
Túc Bảo sững sờ.
Sư phụ Kỷ Trường cũng như chết lặng. “Ta vốn tưởng Lữ Bố là kẻ đánh thắng vô địch thiên hạ, chẳng ngờ ngươi còn dũng mãnh hơn Lữ Bố, đúng là chẳng thèm nói lý lẽ gì hết ....Đôi chân nói.
Hóa ra đôi chân không bị tiêu diệt sau cú đấm của Mộc Quy Phàm, nó chỉ hoảng sợ nên không dám ngấp nghé hi vọng đánh thắng Mộc Quy Phàm nữa, cuống cưồng co cẳng chạy mất.
Nhưng một lá bùa màu vàng bay ra, đôi chân bị vây khốn ngay tại chỗ, không tài nào thoát ra được.