Độc Tôn Tam Giới

Chương 1801: Hư hư thực thực, Thôn Vân Hổ linh thú



̣c thực, Thôn Vân Hổ linh thú.

Canh lão nhị thì tán thưởng:

- Lợi hại, không hổ là nhân vật có thể xưng huynh gọi đệ với Mạch lão ca. Mặc kệ ngươi là Giang Trần cũng tốt, hay là Chân thiếu chủ cũng tốt. Người huynh đệ như ngươi, huynh đệ Canh gia chúng ta tiếp nhận.

Huynh đệ Canh gia này đối với Vô Song đại đế vô cùng tôn trọng, luôn coi Vô Song đại đế là thân đại ca. Yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ đối với Giang Trần cũng vô cùng thưởng thức và bảo vệ.

- Tiểu đệ được sủng ái mà lo sợ a. Nhị vị ca ca ở trên xin nhận cúi đầu của tiểu đệ.

Giang Trần cũng không sĩ diện, khó gặp được nhiều hán tử ngay thẳng như vậy, tự nhiên Giang Trần vô cùng nguyện ý kết giao.

Bốn người cười cười nói nói, đều cực kỳ thân mật.

- Nhị vị huynh đệ, lần này gọi nhị vị tới đây thực sự là có chuyện nhờ nhị vị đi làm.

Vô Song đại đế cũng không quanh co lòng vòng.

- Mạch đại ca, có chuyện gì huynh cứ mở miệng, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Canh lão đại vỗ ngực nói.

- Là như thế này..Vô Song đại đế lập tức đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói qua một lần.

- Chỉ có việc này thôi sao? Hộ tống hai vị bằng hữu này trở lại Lưu Ly vương thành? Mạch đại ca. Chân huynh đệ, hai người yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho hai huynh đệ chúng ta.

- Chân huynh đệ vì chuyện của Mạch đại ca mà hao tâm tổn sức như vậy, muốn huynh đệ ta làm chút việc như vậy, sao có thể từ chối được cơ chứ?

Vô Song đại đế nói:

- Nhị vị huynh đệ, nhiệm vụ lần này rất quan trọng. Phần nhân tình này coi như ca ca ta thiếu nợ các ngươi a.

Giang Trần vội nói:

- Mạch lão ca sao lại nói như vậy? Nhị vị huynh đệ Canh gia làm việc cho ta, phần nhân tình này tính lên trên người ta chứ? Đây có hai khỏa Tùng Hạc đan, cũng là một trong những đồ đặc biệt trên người tiểu đệ. Coi như là lễ gặp mặt cho nhị vị ca ca.

Huynh đệ Canh gia kinh hãi nói:

- Sao chúng ta có thể nhận thứ này được chứ?

Giang Trần lắc đầu, ngữ khí vô cùng kiên định:

- Đây là thứ nhất định hai vị ca ca phải nhận. Bởi vì nó là một phần tâm ý của tiểu đệ. Tùng Hạc đan trên người ta không nhiều, thế nhưng đưa cho nhị vị ca ca, ta lại can tâm tình nguyện.

Huynh đệ Canh gia trong lúc nhất thời kinh ngạc tới ngẩn người, không biết nên làm gì tiếp theo.

Nói tới Tùng Hạc đan, bọn họ vừa rồi nghe Vô Song đại đế nói qua, biết rõ đây không phải là đan dược khó có được bình thường, mà thậm chí ở cương vực nhân loại còn là đan dược khó cầu, thậm chí còn không có mấy người nghe nói qua.

Hai huynh đệ bọn họ đều là cường giả Hoàng cảnh, đời này hy vọng trùng kích Đế cảnh cũng không biết có bao nhiêu hy vọng. Có hai khỏa Tùng Hạc đan trên người, ít nhất cũng có được thọ nguyên một ngàn năm, đây không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng hấp dẫn đối với bọn họ.

Thế nhưng mà bọn họ còn chưa bắt đầu hộ tống người ta, lại thu lễ vật trước, đây lại là huynh đệ, dùng tính cách ngay thẳng của bọn họ, cũng có chút ngại ngùng khó xử.

- Nhận lấy đi.

Vô Song đại đế mở miệng nói:

- Nếu như là huynh đệ, lại là tâm ý của Chân huynh đệ. Có lẽ về sau các ngươi cũng cần phải dùng tới, nhận lấy đi. Nhân tình này các ngươi vẫn có cơ hội báo đáp. Chân huynh đệ tương lai nếu như ở Lưu Ly vương thành có gì ủy khuất, huynh đệ các ngươi có thể ngôi yên không để ý tới sao? Về sau nếu như hắn muốn trùng kiến đkc, các ngươi có thể ngồi yên không để ý tới sao?

Huynh đệ Canh gia nghe vậy máu tươi sôi trào, lớn tiếng nói:

- Chúng ta nghe Mạch đại ca. Chân huynh đệ, Tùng Hạc đan này chúng ta mặt dày nhận lấy. Có lẽ ngày sau thực sự có tác dụng với huynh đệ chúng ta. Nếu là huynh đệ chúng ta cũng không có khách khí. Về sau nếu như ngươi cần người, cứ việc mở miệng. Huynh đệ chúng ta và Mạch đại ca, tuyệt đối không khước từ.

Vô Song đại đế cười ha hả nói:

- Lại nói, đây mới là khí khái của ta và huynh đệ Canh gia. Chúng ta là tán tu, tung hoành thiên hạ, đi nơi nào mà không phải là đi cơ chứ? Thế lực lớn đều coi thường tán tu, cảm thấy tán tu không làm được chuyện lớn. Về sau chúng ta sẽ làm chuyện lớn cho bọn chúng nhìn xem.

Giang Trần nghe vậy cũng nhiệt huyết sôi trào, hắn không ngờ tới mấy khỏa Tùng Hạc đan lại có thể nhìn thấy chân tình của mấy vị cường giả này như vậy.

Hơn nữa mấy cường giả này đều là loại hán tử đáng giá kết giao.

- Lão đệ à. Nhận được nhân tình lớn tới như vậy, về sau nếu như ngươi thực sự muốn trùng kiến Đan Kiền Cung thì nhớ kêu chúng ta. CÒn nữa, nếu như ở Lưu Ly vương thành chịu ủy khuất gì, cũng nhớ nói cho chúng ta biết. Người làm ca ca như ta bổn sự gì không có, thế nhưng có thể kéo theo một đám huynh đệ tán tu tới làm chỗ dựa cho ngươi.

Vô Song đại đế vỗ vỗ bả vai Giang Trần rồi nói.

Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão bên cạnh vốn không nói lời nào, lúc này nghe vậy cũng mở cờ trong bụng.

Trùng kiến Đan Kiền Cung, mấy chữ này khiến cho máu tươi trong cơ thể bọn họ bắt đầu bành trướng. Nhất là nghe thấy hứa hẹn của mấy cường giả, càng khiến cho bọn họ vui sướng khó có thể kìm nén được.

Không nói tới ai khác, chỉ đơn thuần là ba vị cường giả này nếu như chịu ra mặt trùng kiến Đan Kiền Cung, coi như là Xích Đỉnh trung vực cũng không thể làm được gì.

Cho dù Bất Diệt Thiên Đô cũng phải suy nghĩ một chút

Dù sao đại đế giới tán tu, không phải mỗi tông môn đều nguyện ý đắc tội. Bất Diệt Thiên Đô đương nhiên là mạnh, cường giả đại đế cũng không chỉ có một.

Thế nhưng mà bọn họ cũng chưa chắc có can đảm xé rách da mặt với một đại đế tán tu.

Mấy người tụ họp lại một chỗ, vô cùng náo nhiệt ăn uống. Lại một đêm qua đi, Giang Trần để Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ đổi ý phục, sau đó mới gọi Lâm Yến Vũ qua, dặn dò một phen.

Lâm Yến Vũ thấy sư tôn trong vòng hai ngày tìm được người giúp đỡ như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc lại vui vẻ.

- Yến Vũ trên đường đi con đi cùng bọn họ trở về Lưu Ly vương thành. Mang bọn họ tới Thái Uyên các gặp Thân Tam Hỏa. Sau đó đưa bọn họ tới Thiếu Phủ chủ.

Lâm Yến Vũ vội nói:

- Vâng.

Giang Trần khích lệ:

- Trên đường đi nhớ nghe theo sự sắp xếp của hai vị tiền bối, thỉnh giáo hai vị tiền bối nhiều hơn. Cao Kỳ, đệ cũng thế.

Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ đều gật đầu không nói.

Hôm sau đoàn người Mộc Cao Kỳ bắt đươngcu lên đường trở về Lưu Ly vương thành.

Huynh đệ Canh gia cũng tận chức trách, tự mình hộ tống ba người.

Vô Song đại đế tự mình dẫn bọn họ rời khỏi Đan Hỏa thành, đưa tiễn được vài ngàn dặm. Sau khi xác định không có ai đi theo bọn họ thì mới dừng bước.

Thấy Giang Trần còn có chút lo lắng, hắn khuyên nhủ:

- Yên tâm đi, huynh đệ Canh gia giao du rộng lớn, khắp nơi đều có bằng hữu tán tu của bọn họ. Mặc kệ đi tới đâu đều không cần lo lắng cho bọn họ.