- Là như thế này..Vô Song đại đế lập tức đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói qua một lần.
- Chỉ có việc này thôi sao? Hộ tống hai vị bằng hữu này trở lại Lưu Ly vương thành? Mạch đại ca. Chân huynh đệ, hai người yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho hai huynh đệ chúng ta.
- Chân huynh đệ vì chuyện của Mạch đại ca mà hao tâm tổn sức như vậy, muốn huynh đệ ta làm chút việc như vậy, sao có thể từ chối được cơ chứ?
Vô Song đại đế nói:
- Nhị vị huynh đệ, nhiệm vụ lần này rất quan trọng. Phần nhân tình này coi như ca ca ta thiếu nợ các ngươi a.
Giang Trần vội nói:
- Mạch lão ca sao lại nói như vậy? Nhị vị huynh đệ Canh gia làm việc cho ta, phần nhân tình này tính lên trên người ta chứ? Đây có hai khỏa Tùng Hạc đan, cũng là một trong những đồ đặc biệt trên người tiểu đệ. Coi như là lễ gặp mặt cho nhị vị ca ca.
- Đây là thứ nhất định hai vị ca ca phải nhận. Bởi vì nó là một phần tâm ý của tiểu đệ. Tùng Hạc đan trên người ta không nhiều, thế nhưng đưa cho nhị vị ca ca, ta lại can tâm tình nguyện.
Huynh đệ Canh gia trong lúc nhất thời kinh ngạc tới ngẩn người, không biết nên làm gì tiếp theo.
- Chúng ta nghe Mạch đại ca. Chân huynh đệ, Tùng Hạc đan này chúng ta mặt dày nhận lấy. Có lẽ ngày sau thực sự có tác dụng với huynh đệ chúng ta. Nếu là huynh đệ chúng ta cũng không có khách khí. Về sau nếu như ngươi cần người, cứ việc mở miệng. Huynh đệ chúng ta và Mạch đại ca, tuyệt đối không khước từ.
Vô Song đại đế cười ha hả nói:
- Lại nói, đây mới là khí khái của ta và huynh đệ Canh gia. Chúng ta là tán tu, tung hoành thiên hạ, đi nơi nào mà không phải là đi cơ chứ? Thế lực lớn đều coi thường tán tu, cảm thấy tán tu không làm được chuyện lớn. Về sau chúng ta sẽ làm chuyện lớn cho bọn chúng nhìn xem.
- Lão đệ à. Nhận được nhân tình lớn tới như vậy, về sau nếu như ngươi thực sự muốn trùng kiến Đan Kiền Cung thì nhớ kêu chúng ta. CÒn nữa, nếu như ở Lưu Ly vương thành chịu ủy khuất gì, cũng nhớ nói cho chúng ta biết. Người làm ca ca như ta bổn sự gì không có, thế nhưng có thể kéo theo một đám huynh đệ tán tu tới làm chỗ dựa cho ngươi.
Vô Song đại đế vỗ vỗ bả vai Giang Trần rồi nói.
Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão bên cạnh vốn không nói lời nào, lúc này nghe vậy cũng mở cờ trong bụng.
Không nói tới ai khác, chỉ đơn thuần là ba vị cường giả này nếu như chịu ra mặt trùng kiến Đan Kiền Cung, coi như là Xích Đỉnh trung vực cũng không thể làm được gì.
Cho dù Bất Diệt Thiên Đô cũng phải suy nghĩ một chút
Lâm Yến Vũ thấy sư tôn trong vòng hai ngày tìm được người giúp đỡ như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc lại vui vẻ.
- Yến Vũ trên đường đi con đi cùng bọn họ trở về Lưu Ly vương thành. Mang bọn họ tới Thái Uyên các gặp Thân Tam Hỏa. Sau đó đưa bọn họ tới Thiếu Phủ chủ.
Lâm Yến Vũ vội nói:
- Vâng.
Giang Trần khích lệ:
- Trên đường đi nhớ nghe theo sự sắp xếp của hai vị tiền bối, thỉnh giáo hai vị tiền bối nhiều hơn. Cao Kỳ, đệ cũng thế.
Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ đều gật đầu không nói.
Hôm sau đoàn người Mộc Cao Kỳ bắt đươngcu lên đường trở về Lưu Ly vương thành.
Huynh đệ Canh gia cũng tận chức trách, tự mình hộ tống ba người.
Vô Song đại đế tự mình dẫn bọn họ rời khỏi Đan Hỏa thành, đưa tiễn được vài ngàn dặm. Sau khi xác định không có ai đi theo bọn họ thì mới dừng bước.
- Yên tâm đi, huynh đệ Canh gia giao du rộng lớn, khắp nơi đều có bằng hữu tán tu của bọn họ. Mặc kệ đi tới đâu đều không cần lo lắng cho bọn họ.