- Nhận thức là chuyện đương nhiên. Chỉ là đây là một đầu linh thú con, đã có linh tính như vậy, quả thực hiếm thấy. Nghe nói đầu Thôn Vân hổ nhỏ này trước đó là của Nam Cung thiếu gia a.
- Đi đi, đừng nói gì tới tai Nam Cung thiếu gia a. Nam Cung gia lần này xem như triệt để mất mặt. Chủ động ngoan ngoãn giao ra đầu linh thú này tới trước mặt Thiệu Lôi chủ.
- Còn không phải có Vô Song đại đế làm chỗ dựa cho hắn sao? Bằng không làm sao Nam Cung gia tộc sợ hắn?
Tuy rằng Giang Trần cũng trợ giúp qua không ít người. Thế nhưng hắn không vĩ đại tới mức nhìn thấy ai qua đường cũng thoải mái trợ giúp.
Nếu nói như vậy, vậy hắn cũng không có thời gian mà đi làm chuyện khác.
Tên hán tử kia thẹn đỏ mặt, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:
- Ta sẽ không để cho Thiệu lôi chủ uổng công, khổ cực. Chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ, ta... Ta có thể đưa cho ngươi thêm một gốc Thiên Oánh thảo.
- Cái gì?
Sắc mặt Giang Trần hơi do dỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Vô Song đại đế luôn giữ im lặng, giờ phút này cũng trừng mắt, nhìn chằm chằm vào tên hán tử thấp bé kia, giống như muốn nhìn thấu linh hồn hắn vậy.
Tên hán tử này dưới đế uy bao phủ, lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Dù sao tên hán tử thấp bé này chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh mà thôi.