Trương lão chần chờ, nhịn không được khuyên nhủ.
- Thân vương đại nhân, thời gian quý báu. Chúng ta nên phá trận trước đi. Đợi một khi Ma Đế kia thức tỉnh, chúng ta muốn rời khỏi chỉ sợ cũng đã muộn.
Tuy rằng bên ngoài còn có trận pháp lợi hại hơn khóa chặt trong này, thế nhưng một khi rời khỏi sương mù này, Ma Đế đại nhân muốn đuổi bắt những huyết thực này độ khó sẽ lớn hơn nhiều.
Dù sao, không gian hoạt động bên ngoài quá lớn, đối với Ma Đế đại nhân vừa mới thức tỉnh mà nói, muốn đuổi giết những huyết thực này trong không gian lớn như vậy, độ khó tuyệt đối lớn hơn gấp trăm lần so với trực tiếp thôn phệ trong biển sương mù màu đỏ này.
Quan trọng nhất chính là, Thúy Hoa hiên chủ cũng không muốn mất mặt ở Ma đế đại nhân, làm mất nhiều huyết thực, khiến cho ấn tượng của Ma Đế đại nhân đối với hắn giảm đi nhiều.
Cho nên nội chiến trước khi phá trận, chuyện này đối với Thúy Hoa hiên chủ mà nói không thể nghi ngờ là tin tức tốt.
Nếu như bọn họ ở chỗ này ác đấu một hồi, không thể nghi ngờ sẽ làm gia tăng tốc độ ăn mòn của huyết vụ này.
Một khi lực ăn mòn bộc phát, tất cả mọi người ở đây sẽ trở thành huyết thực của Ma Đế đại nhân, cho dù có phá vỡ trận pháp, cho dù để cho bọn họ đi, bọn họ cũng không có lực rời khỏi.
Cho nên Thúy Hoa hiên chủ căn bản không có ý định ngăn lại những người này, cho nên đối với một ít tu sĩ bị diệt sát, hắn cảm thấy ít nhiều có chút đáng tiếc.
Nhưng mà so với việc đại bộ phận chủ lực của Xích Đỉnh trung vực còn lại, những người kia chết thì chết, tổn thất cũng không lớn.