Độc Tôn Tam Giới

Chương 1946: Lưỡng bại câu thương (2)



̃ng bại câu thương. (2)

- Tại sao ta không dùng nổi linh lực nữa?

- Ah, có độc. Có người dụng độc với thức hải của ta. Trogn thức hải có lực lượng đáng sợ xâm nhập.

Có một người phát độc thì sẽ có người thứ hai, có người thứ ba.

Trong lòng Giang Trần chấn động, biết rõ đã tới giờ độc phát.

Chỉ cần có một hai người phát độc đầu tiên, sau đó lập tức như ôn dịch quét qua, không ngừng có cường giả ngã xuống. Tiếp theo là người của tông môn tam phẩm, hoàng thất.

Trương lão thấy thế đại biến, nói:

- Thân Vương đại nhân, chuyện lớn không ổn rồi. Thức hải của thuộc hạ không ngờ cũng bị lực lượng dị thường xâm lấn.

Chiêu Thân vương hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng thì đột nhiên sắc mặt cũng đại biến.

- Tại sao có thể như vậy?

Chiêu Thân vương xem xét thức hải, thần thức đột nhiên rung động một cách đáng sợ, chờ tới khi hắn phát hiện ra điều dị thường, không ngờ lại phát hiện ra lực lượng toàn thân không có cách nào sử dụng được.

- Trong biển sương mù này có độc.

Trương lão là người đầu tiên có phản ứng.

Sắc mặt của Chiêu Thân vương vô cùng khó coi, lực lượng toàn thân xói mòn rất nhanh, mặc kệ hắn thúc dục thế nào cũng không có chút động tĩnh nào.

Trong tay cầm Khai Thiên Kiến nhật phù, hiện tại muốn thúc dục phù lật này đã bất lực. Khai Thiên Kiến nhật phù cổ xưa này không có chút phản ứng nào.

Lúc này Chiêu thân vương triệt để biến sắc.

Hắn biết rõ, bản thân mình triệt để xong đời rồi. Trong lúc nhất thời trong đầu hắn hiện lên sự hối hận. Nếu như nghe Trương lão khuyên bảo từ trước đó, có lẽ...

Đáng tiếc trên đời này không có thuốc chữa hối hận.

Giang Trần thấy hỏa hầu của độc cũng không sai biệt lắm, thân thể mềm nhũn, cũng ngã xuống.

Miệng vẫn không quên mắng:

- Chiêu Thân vương, tên ngu xuẩn nhà ngươi, hiện tại lưỡng bại câu thương ngươi thỏa mãn chưa?

Chiêu Thân vương oán hận mắng:

- Tiểu tử, không phải ngươi muốn đầu nhập vào Ma tộc sao? Tại sao cũng ngã xuống vậy? Không phải ngươi mạnh miệng sao? Không phải vô cùng ngưu bức sao? Hiện tại ngươi ngưu bức nữa đi?

Giang Trần âm thầm im lặng, Chiêu thân vương này sắp chết tới nơi rồi còn có khí lực mạnh miệng như vậy.

Thúy Hoa hiên chủ nhìn thấy những người này lần lượt ngã xuống, miệng cười ha hả:

- Tốt, tốt. Vốn ta còn tưởng rằng chuyện lần này sẽ không thuận lợi như vậy, thế nhưng không thể tưởng tượng được các ngươi lại ngu xuẩn như thế. Sắp chết tới nơi rồi còn nội chiến. Quả thực là trời giúp Ma tộc ta.

Vốn Chiêu thân vương xuất Khai Thiên Kiến nhật phù, khiến cho trong lòng Thúy Hoa hiên chủ có chút kiêng kỵ.

Hiện tại Thúy Hoa hiên chủ nhịn không được muốn cảm tạ sự ngu xuẩn của Chiêu Thân vương. Nếu như không phải Chiêu thân vương này ngu xuẩn thì chuyện hôm nay chỉ sợ không có thuận lợi như vậy.

Giờ phút này tâm tình của Thúy Hoa hiên chủ vô cùng khoan khoái, dễ chịu cực kỳ. Hiện tại hắn với tư cách là thợ săn, rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ khoái cảm trêu đùa con mồi.

Thúy Hoa hiên chủ thu lại trận pháp sương mù kia. Cơ hồ tất cả huyết vụ màu đỏ kia chậm rãi tan biến sạch sẽ.

Lúc này có còn huyết vụ này hay không cũng không còn quan trọng nữa. Dù sao những người này đã trúng độc, là cá nằm trong chậu.

Thúy Hoa hiên chủ cho dù đứng ở nơi này cho bọn họ giết, bọn họ cũng không có lực lượng ra tay.

Thúy Hoa hiên chủ triệt tiêu trận pháp, cũng là vì nhìn thấy rõ những người này đang vùng vẫy giãy chết.

Không thể không nói oán niệm của Thúy Hoa hiên chủ rất lớn. Ngươi hắn thống hận nhất là hoàng thất Xích Đỉnh trung vực, hận tất cả người trong Xích Đỉnh trung vực. Đương nhiên dị số như Giang Trần, cũng khiến cho Thúy Hoa hiên chủ rất là thống hận.

Một đám con mồi như vậy, rơi vào trong tay Thúy Hoa hiên chủ hắn, không trêu đùa thật tốt thì biết ăn nói thế nào với bản thân hắn, với bố trí lần này đây?

Thúy Hoa hiên chủ vì bố cục lần này, đã chuẩn bị vài năm. Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi tới ngày hôm nay. Thúy Hoa hiên chủ làm sao không hưởng thụ thời khác thu hoạch này cơ chứ?

Trận pháp được triệt tiêu, Thúy Hoa hiên chủ dùng vẻ mặt hả hê, châm chọc đi về phía Chiêu Thân vương. Đưa chân dẫm lên mặt Chiêu thân vương, hung hăng đạp hai cái.

- Chiêu Thân vương đúng không? Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Sao rồi? Tại sao cũng giống như con chó chết nằm ở đây vậy? Rồi sao? Loại tư vị này dễ chịu chứ?

Chiêu Thân vương cả đời kiêu ngạo, không thể tưởng tượng được cuối cùng lại lưu lạc tới bước này. Miệng thở hổn hển, thế nhưng rốt cuộc cũng không thể làm được gì.

- Họ Thôi kia, ngươi có gan thì giết ta đi. Hoàng huynh của ta, lão tổ của ta nhất định sẽ báo thù cho ta. Ngươi đầu nhập vào Ma tộc, nhất định là công địch của nhân tộc. Hôm nay cho dù lão tử chết, ngươi cũng đừng mơ làm lão tử mất mặt.

Chiêu Thân vương cũng biết hiện tại cầu xin tha thứ cũng vô dụng, cho nên dứt khoát không cầu xin tha thứ.

- Giết ngươi? Ngươi quá ngây thơ rồi.

Thúy Hoa hiên chủ cười ha hả:

- Bây giờ cho dù ngươi muốn chết cũng là nằm mơ. Lúc trước không phải tiểu tử ngươi khuyên các ngươi tự sát sao? Không thể không nói đề nghị kia tuy rằng tổn hại một chút. Thế nhưng đối với các ngươi mà nói lại là lựa chọn thông minh nhất. Từ giờ trở đi, các ngươi chính thức là kẻ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ngoan ngoãn chờ Ma Đế đại nhân tới thôn phệ các ngươi đi. Loại tư vị này nhất định rất tiêu hồn a. Hahahaha...

Chiêu Thân vương chửi ầm lên:

- Họ Thôi kia, ngươi đắc ý cái gì? Cho dù ngươi đắc ý thế nào thì muội tử nhà ngươi, nhi nữ của ngươi đều là đồ chơi của hoàng thất chúng ta. Năm đó những người thân mật của ngươi có ai mà không từng được hoàng thất ta hưởng dụng qua chứ? Haha, cho dù lão tử hôm nay chết đi thì họ Thôi nhà ngươi có thể rửa sạch được nỗi nhục này hay sao?

Sắc mặt Thúy Hoa hiên chủ trầm xuống, nói:

- Ngươi chọc giận ta, là muốn ta giết ngươi sao? Đừng nằm mơ. Nhớ kỹ, các ngươi cho ta sỉ nhục, ta sẽ trả lại các ngươi gấp trăm lần ngàn lần. Ngày sau chờ ta giết trở lại Xích Đỉnh trung vực. Ta trước tiên sẽ giết lão tổ Yến gia, lại giết hoàng đế Yến gia các ngươi. Sau đó lại đem cơ hồ tất cả nữ quyến của hoàng thất các ngươi, lần lượt sủng hạnh. Chờ ta hưởng dụng xong, lại phát cho những người khác hưởng dụng. Đến lúc đó ta lại ném toàn bộ lên đường lớn, để cho tất cả những kẻ ăn mày trên đường phố, trên Xích Đỉnh trung vực này thay phiên sủng hạnh bọn chúng. Để cho bọn chúng phong lưu khoái hoạt tới chết.

Chuyện này cần oán hận cường đại tới cỡ nào mới khiến cho Thúy Hoa hiên chủ có lời lẽ biến thái như vậy.

Sắc mặt Chiêu thân vương tái nhợt, hắn biết rõ, nếu như Thúy Hoa hiên chủ này thực sự có thể lật đổ Yến gia, hắn ta nhất định sẽ làm vậy.

Thúy Hoa hiên chủ thấy vẻ mặt Chiêu Thân vương xám như tro tàn, không mở miệng nữa, cho nên lúc này hắn mới thỏa mãn cười cười, đi tới bên cạnh những người khác.

Đi tới bên người Trương lão, Thúy Hoa hiên chủ như cười như không nói:

- Trương lão, ngại quá, Thôi mỗ không coi ngươi là người hoàng thất, cho nên mời ngươi làm hộ pháp cũng chỉ là muốn ngươi đi theo gót ta. Muốn trách chỉ có thể trách ngươi một đống tuổi như vậy lại quá ngây thơ như thế.