Đương nhiên Khổng Tước đại đế làm như vậy cũng có nổi khổ tâm của hắn. Hắn dung túng Tu La đại đế là muốn kích phát tiềm lực của Tu La đại đế, làm cho Tu La đại đế lớn lên, đạt tới trình độ có thể chính thức khống chế Lưu Ly vương thành. Nếu là như vậy, Khổng Tước đại đế cũng có thể yên lòng buông tay, triệt để giao Lưu Ly vương thành cho Tu La đại đế.
Thế nhưng mà trải qua nhiều lần thí nghiệm, Khổng Tước đại đế cảm thấy thực lực và phách lực của Tu La đại đế cuối cùng vẫn thiếu một chút.
Về sau Giang Trần xuất hiện càng khiến cho Khổng Tước đại đế cắt đứt ý nghĩ muốn để cho Tu La đại đế tiếp nhận quyền chưởng quản Lưu Ly vương thành.
Mà khi đó, tiềm lực và phách lực của Tu La đại đế mặt dù không có đạt tới mức mà Khổng Tước đại đế kỳ vọng, thế nhưng dã tâm và khẩu vị của hắn lại được nuôi dưỡng ra.
Đây cũng là chỗ mâu thuẫn căn bản giữa Tu La đại đế và nhất mạch Khổng Tước thánh sơn.
Dùng sự lý giải của Giang Trần với Khổng Tước đại đế, hắn biết rõ Khổng Tước đại đế là một cao nhân, làm việc cao thâm mạt trắc, có lẽ thế cục trước mắt là một tay Khổng Tước đại đế chế tạo ra cũng không chừng.
Đương nhiên loại khả năng khác cũng có thể.
Có lẽ Khổng Tước đại đế thực sự gặp phải phiền phức, hoặc là dòng chính nhất mạch Tu La đại đế ra tay với Khổng Tước đại đế.
Suy đoán này từ sau khi hắn từ Tà Nguyệt Thượng vực trở về Bàn Long đại đế đã từng đề cập tới.
Bàn Long đại đế còn nói, không lâu sau khi Khổng Tước đại đế rời khỏi Lưu Ly vương thành, Tu La đại đế cũng rời khỏi Lưu Ly vương thành. Còn có Trảm Không đại đế sau đó cũng rời khỏi Lưu Ly vương thành một lần.
Nói ngắn gọn, tất cả phản ứng của các phương trong Lưu Ly vương thành đều vô cùng dị thường.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bàn Long đại đế phải nghi thần nghi quỷ.
Giang Trần thầm cười khổ trong lòng, hắn phát hiện ra, thứ bây giờ hắn có thể làm kỳ thực cũng không nhiều. Dùng thực lực của Khổng Tước thánh sơn trước mắt, cũng không có khả năng hy voojgn nhân lực ra tay với Tu La đại đế.
Nội chiến trong Lưu Ly vương thành, dường như cũng không phù hợp với truyền thống của Lưu Ly vương thành. Chỉ sợ đây cũng không phải là cục diện mà Khổng Tước đại đế muốn nhìn thấy.
Nếu như nói đây thực sự là ván cờ mà Khổng Tước đại đế lưu lại muốn Giang Trần phá mà nói. Giang Trần không thể không thừa nhận muốn hắn phá cục, độ khó vô cùng lớn.
Nếu như đây không phải ván cờ mà Khổng Tước đại đế lưu lại, nếu như Khổng Tước đại đế thực sự gặp phải phiền phức, thậm chí vẫn lạc mà nói, vậy thì Khổng Tước thánh sơn càng thêm nguy hiểm.
Giả như thực sự có thể xác định Khổng Tước đại đế đã thực sự vẫn lạc, Giang Trần tuyệt đối tin tưởng, Tu La đại đế nhất định sẽ mất kiên nhẫn, từng bước một ra tay với Khổng Tước thánh sơn.
Nếu nói như vậy, biểu hiện của Thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như hắn rất quan trọng.
Tranh giành quyền thế, nhất là đối mặt với gia hỏa dã tâm bừng bừng như Tu La đại đế, Giang Trần tin rằng, nếu như đối phương có cơ hội như vậy tuyệt đối sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.
Tu La đại đế không phải là Khổng Tước đại đế, nếu hắn khống chế quyền hành, tuyệt đối không có khả năng độ lượng rộng rãi như vậy. Nuôi đối thủ cạnh tranh, để cho đối thủ cạnh tranh không ngừng trở nên mạnh mẽ.
- Hoàng Nhi cô nương, những ngày qua Chân thiếu chủ đi đâu vậy? Có tin tức hay không?
- Chân thiếu chủ này thật là. Bệ hạ hiện tại không ở Khổng Tước thánh sơn, có lẽ hắn không nên đi tới đi lui như vậy a. Khổng Tước thánh sơn to lớn như vậy cũng nên có người đi ra chủ trì đại cục.