Giang Trần vì sao có thể thu phục được Long Tiểu Huyền, lại có thể thân mật với ấu thú Thái Tuế Bạch Hổ như vậy cũng là bởi vì hắn tinh thông thú ngữ thượng cổ, cho nên trời sinh có lực tương tác với thú tộc.
Bằng không mà nói, lấy Chân Long nhất tộc làm ví dụ, Thái Tuế bạch hổ cũng vô cùng cao ngạo, làm sao có thể lăn lộn một chỗ với nhân tộc được?
Bên Tu La đạo tràng, là Tu La đại đế mang theo Huy Đan Vương xuất chiến.
Trên thực tế nếu như không phải quy tắc định người đứng đầu song phương lĩnh vực nào cũng phải xuất chiến mà nói, Tu La đại đế nhất định sẽ phái Huy Đan Vương và Sách Đan Vương ra tham chiến ngự thú nhất đạo này.
Bởi vì phương diện ngựu thú nhất đạo, hai người này cũng vô cùng sở trường.
Đương nhiên phương diện này, Tu La đại đế kỳ thực cũng không kém. Thậm chí có thể nói hắn ở lĩnh vực này cũng có tạo nghệ không hề tầm thường.
Tu La đại đế nhìn thấy Giang Trần mang theo Hoàng Nhi xuất chiến, không khỏi cười khẩy nói.
Giang Trần lại cười nhạt, đáp lại:
- Ngươi đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta hủy bỏ mười ba ván định thắng thua, ta và ngươi, hai người chúng ta trực tiếp định thắng thua trong một ván, được chứ?
Lời này giống như một cái tát nóng bỏng, trực tiếp tát tới. Làm cho khuôn mặt Tu La đại đế cứng đờ, miệng há hốc, nhưng lại không nói nên lời.
Đối mặt với khiêu khích trần trụi của Giang Trần, hắn thoáng cái không biết nên chống đỡ thế nào.
Không đáp ứng sao? Vậy trước đó ngươi còn hung hăng càn quấy cái rắm. Nói Khổng Tước thánh sơn một chút cơ hội cũng không có?
Đồng ý? Nhìn thấy nụ cười tự tin của Giang Trần, trong lòng Tu La đại đế cảm thấy vô cùng quái dị, cảm thấy sau nụ cười này nhất định ẩn chứa âm mưu to lớn.
Hiện tại Tu La đại đế đã sớm không coi Giang Trần giống như một thiên tài trẻ tuổi bình thường mà đối đãi nữa.
Theo hắn thấy, người trẻ tuổi kia hiện tại cho dù so ra kém Khổng Tước đại đế, thế nhưng nếu đợi một thời gian nữa mặc hắn ta phát triển, nói không chừng sẽ thực sự trở thành mối họa lớn trong lòng Tu La đại đế hắn.
Theo bản năng, Tu La đại đế cũng có chút kiêng kỵ Giang Trần.
Cho nên đối mặt với khiêu khích của Giang Trần, Tu La đại đế theo bản năng không dám mắc mưu, làm cái gì đó mà hủy bỏ mười ba ván định thắng thua.
Chỉ là nếu như vậy lời khiêu khích của hắn chẳng khác nào là tự mình bạt tai, làm cho phía dưới vang lên tiếng cười không thôi, những thanh âm trào phúng cũng không thèm che dấu mà vang vọng.
Đã muốn gây hấn lại không dám ứng chiến, đây không thể nghi ngờ là khiến cho cảm nhận của đám chư hầu đối với hắn lại một lần nữa tệ hại hơn.