Kỳ thực Giang Trần cũng hy vọng rút trúng loại phương thức thi đấu này, như vậy cũng có thể lợi dụng ưu thế thú ngữ của hắn. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, kết quả lại không như mong muốn.
Phương thức thi đấu ván này của bọn họ sau khi rút thăm ra cũng được công bố.
Phương thức thi đấu ván này không ngờ là triệu hoán thú chiến khế ước của mình ra, đây là phương thức thi đấu nguyên thủy nhất. Thú chiến khế ước của ai có cấp bậc cao hơn, người đó sẽ chiến thắng.
Khi rút thăm được phương thức thi đấu này, Tu La đại đế cơ hồ không nhịn được muốn cười lớn lên. Hắn cơ hồ có cảm giác chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Thú chiến khế ước của Tu La đại đế hiện tại không đơn giản là tu vi cảnh giới không tệ, hơn nữa vẫn còn có tiềm lực phát triển. Lúc đầu khi hắn thu phục nó, mới là Hoàng cảnh sơ giai. Trải qua Tu La đại đế nuôi dưỡng vài thập niên, hiện tại đã gần đạt tới Hoàng cảnh cao giai.
Nhưng mà dù vậy Tu La đại đế ở phương diện thú chiến khế ước cũng vô cùng tự hào. Hắn thậm chí còn cho rằng Khổng Tước đại đế ở phương diện này cũng chưa chắc mạnh hơn hắn.
Long Tiểu Huyền, Phệ Kim thử nhất tộc, còn có ấu thú Thái Tuế bạch hổ.
Đương nhiên ấu thú Thái Tuế bạch hổ còn chưa triệt để thức tỉnh, cho nên không nói tới. Phệ Kim thử nhất tộc phát triển cũng kinh người.
Nhưng mà muốn dùng Phệ Kim Thử vương xuất đầu lộ diện liều ngươi chết ta sống với thú chiến khế ước của Tu La đại đế, điều này hiển nhiên không phải là chuyện lão Kim am hiểu nhất.
Cho nên chọn tới chọn lui, kỳ thực hắn không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể để cho Long Tiểu Huyền xuất chiến.
Cũng không phải Giang Trần không sai bảo được Long Tiểu Huyền mà là Giang Trần quả thực không muốn bạo lộ Long Tiểu Huyền. Dù sao huyết mạch Chân long quả thực không bình thường.
Một khi bạo lộ ra ngoài, Giang Trần cũng không có cách nào tưởng tượng được hậu quả sau đó của nó.
Cho nên lúc này Giang Trần phải thương nghị với Long Tiểu Huyền, hắn cười cười truyền âm nói:
- Long huynh, ván này nhất định không để thua, ngươi nhất định phải giúp ta. Chỉ là một khi pháp thân ngươi bạo lộ, đối với ngươi mà nói lại là hậu hoạn. Cho nên nếu như Long huynh không chịu xuất chiến, ta cũng không trách Long huynh.
Giang Trần cũng không muốn dùng đại nghĩa bắt ép Long Tiểu Huyền.
Long Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Nếu như ta bị người ta đuổi giết, ngươi có thể ngồi yên không để ý tới không?
- Nói nhảm, ta và ngươi có giao tình nhiều năm như vậy. Ngươi bị người khác đuổi giết, ta có thể ngồi yên không để ý tới hay sao?
- Dù sao sớm muộn gì cũng bạo lộ, ta đường đường là Chân Long nhất tộc, mỗi một ngày đều không thể bạo lộ ra ngoài ánh sáng, cũng bực mình vô cùng.
Long Tiểu Huyền ban đầu khi mới biết Giang Trần vẫn tương đối sợ người lạ, đối mặt với thế giới trước mắt hoàn toàn mới lạ, không biết gì cả, khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.
Hiện tại Long Tiểu Huyền ở thế giới bên ngoài đã có chút quen thuộc, đối với thế giới bên ngoài đã có lý giải trực quan, đã sớm không còn chút lo lắng và kiêng kỵ như ban đầu nữa.
Hơn nữa theo trí nhớ truyền thừa của Chân Long nhất tộc không ngừng thức tỉnh, ngạo khí của Long tộc cũng không ngừng tăng lên trên người Long Tiểu Huyền.
Cho nên kỳ thực ở sâu trong lòng Long Tiểu Huyền cũng không hy vọng mình vĩnh viễn trốn tránh. Đây cũng là một loại khinh nhờn với thân phận Chân Long nhất tộc của hắn.
- Long huynh, ngươi cần phải nghĩ cho rõ a.
Giang Trần liên tục nhắc nhở.
- Không cần phải cân nhắc. Tiềm long cuối cùng cũng phải có một ngày bay lên trời.
Long Tiểu Huyền lạnh nhạt nói, thế nhưng trong thanh âm lại tràn ngập vẻ kiên quyết.
- Nói như vậy ngươi quyết định rồi?
Giang Trần hít sâu một hơi.
- Nói nhảm quá.
Long Tiểu Huyền rất rắm thí, nhưng mà khẩu khí của hắn hiển nhiên cũng nói cho Giang Trần biết, hắn cũng không muốn bạo lộ chân thân.
Giang Trần ngẫm lại cũng có thể hiểu được, Long Tiểu Huyền hiện tại đã sớm không phải là Long Tiểu Huyền năm đó từ mộc linh chi tuyền đi ra.