Giang Trần như cười như không nhìn qua Tu La đại đế.
Tu La đại đế trợn mắt há mồm nhìn qua Hắc Dực Long liêu đang nằm trên mặt đất. Hắn cũng nhìn ra được, trên thân thể Hắc Dực Long liêu này cũng không có bị đả kích trí mạng.
Nhìn tư thế này của Hắc Dực Long liêu, hiển nhiên bị dọa không nhẹ. Nói không dễ nghe một chút, đó chính là tâm thần bị dọa, ý chí chiến đấu cũng không có.
Hắc Dực Long liêu xưa nay hung hãn vô cùng, chuyên hù dọa người khác, hôm nay bị Chân Long nhất tộc dọa cho sợ hãi, hoảng sợ nằm rạp trên mặt đất giả chết, cũng không dám tiếp tục giao chiến.
Khuôn mặt Tu La đại đế đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Giang Trần nói:
- Họ Chân kia, hiện tại mọi người đều bị ngươi tẩy não rồi. Nhưng mà bổn Đế vẫn chỉ nói câu kia, lai lịch của ngươi không minh bạch, ai biết ngươi tới Lưu Ly vương thành ta có phải có dụng tâm kín đáo hay không?
Giang Trần cười ha hả:
- Tu La, đây là khí độ của ngươi sao? Khó trách Khổng Tước đại đế bệ hạ nói khí độ của ngươi nhỏ, tầm mắt quá ngắn. Lúc này mới ván thứ tư, ngươi đã thua không nổi rồi sao? Ta thấy thi đấu lần này ngươi cũng không cần phải tiếp tục nữa đâu.
Tu La đại đế hừ lạnh:
- Bàng môn tà đạo, cho ngươi may mắn thắng một ván ngươi đắc ý cái gì? Thi đấu mười ba ván, hiện tại mới là hai thắng hai thua một hòa, bất phân thắng bại, Khổng Tước thánh sơn các ngươi cũng không có chiếm được ưu thế gì.
- Chậc chậc, nghe khẩu khí của ngươi dường như Tu La đạo tràng của ngươi chiếm được ưu thế sao?
Giang Trần trả lời lại một cái mỉa mai, song phương đã thi đấu năm ván, hai hòa hai thua một hòa. Ai cũng không chiếm được thượng phong.
Lúc này Niêm Hoa đại đế cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt nhìn qua Giang Trần cũng bắt đầu trở nên ý vị thâm trường.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Giờ phút này người vỗ tay không đơn thuần là người ủng hộ Chân thiếu chủ, ủng hộ Khổng Tước thánh sơn trước đó.
Cho dù là người trung lập, thậm chí vốn là người trước đó ủng hộ Tu La đại đế, giờ phút này cũng không nhịn được mà vỗ tay, bọn họ hiển nhiên cũng bị thủ đoạn cường đại của Giang Trần khuất phục.
Một thiên tài trẻ tuổi của Khổng Tước thánh sơn, liên tục ở lĩnh vực đan đạo và ngự thú nhất đạo khuất nhục Tu La đại đế, thủ đoạn như vậy đã đủ để khiến cho hắn dương danh, đã được tất cả mọi người tôn trọng.
Đã đấu tới nước này, cho dù cuối cùng Tu La đại đế thắng thì thế nào?
Tu La đại đế cũng có phần thắng trên phương diện võ đạo, phương diện khác, tất cả mọi người vô cùng hoài nghi, phương diện khác, liệu Tu La đại đế này có phải là đối thủ của Chân thiếu chủ hay không?
Kể cả là Tứ đại hoàng giả kia, giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn Giang Trần giống như ánh mắt như nhìn thần nhân khi bọn họ nhìn Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó. Trong mắt rõ ràng tràn ngập sùng bái.
Có thể nói, rung động hiện tại Giang Trần mang tới cho mọi người viễn siêu rung động mà năm đó Khổng Tước đại đế mang tới cho bọn họ.
Thủ đoạn Khổng Tước đại đế siêu quần, đây là điều bọn họ đã sớm biết rõ.
Thế nhưng mà dù vậy Khổng Tước đại đế cũng chưa bao giờ cho mọi người nhiều kinh hỉ như vậy, nhiều rung động như vậy a.
Chân thiếu chủ này còn trẻ tuổi như vậy đã khiến cho Lưu Ly vương thành không ngừng rung động, từng lần, từng lần, loại rung động này càng thêm kích động nhân tâm, càng khiến cho không ai có thể quên được.
Bên Tu La đại đế thì sĩ khí giảm đi nhiều. Ngay cả Thương Hải đại đế lạc quan nhất dường như thoáng cái cũng giảm đi tự tin, ánh mắt bắt đầu trở nên phức tạp.
Nhưng mà thi đấu vẫn nên tiếp tục.
Tu La đại đế bây giờ đâm lao phải theo lao. Mặc kệ thế nào, thi đấu vẫn phải tiếp tục.