Độc Tôn Tam Giới

Chương 2042: Chân thiếu chủ ba chiến ba thắng (1)



́u chủ ba chiến ba thắng. (1)

Trận pháp nhất đạo, không thể nghi ngờ chính là lĩnh vực Giang Trần cường thế nhất.

Trận pháp nhất đạo này cũng có hai ván, trừ Giang Trần phải xuất chiến ra còn có một người khác xuất chiến nữa, lần này không ngờ Vô Song đại đế lại chủ động ra trận.

Vô Song đại đế ở phương diện trận pháp nhất đạo tuy rằng chưa nối tới có nghiên cứu đặc biệt, nhưng mà tu vi hắn mạnh nhất, kinh nghiệm võ đạo phong phú.

Trận pháp nhất đạo hắn xuất chiến, tuy rằng không nói tất thắng, nhưng ít ra phần thắng cũng lớn hơn một chút.

Bên Tu La đại đế thì Tu La đại đế mang theo Sách Đan Vương kia xuất chiến.

So đấu trận pháp nhất đạo, Giang Trần cũng không sợ Tu La đại đế.

Không nói tới cái khác, chỉ đơn thuần là trận pháp mà nói, chỉ riêng số lượng trận pháp Giang Trần nắm trong tay nhiều vô số kể, lý giải và lĩnh ngộ của hắn đối với trận pháp tuyệt đối cao hơn Tu La đại đế rất nhiều.

Dù sao, không nói trước đó Giang Trần kế thừa truyền thừa trận pháp của Đan Tiêu cổ phái, cho dù không có truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, những thứ mà Giang Trần học kiếp trước, cũng vô cùng kinh người. Tuy rằng kiếp trước hắn không nghiêm túc nghiên cứu trận pháp nhất đạo, nhưng mà độ cao kiếp trước vẫn còn đó.

Mà kiếp này, hắn dung hợp với truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, lại nhận được Địa Tàng nguyên châu, bảo vật trấn tông của Địa Tàng môn thượng cổ.

Như vậy hắn ở trên phương diện truyền thừa trận pháp tự nhiên có tạo nghệ kinh người.

Giang Trần cũng không có ý định giúp Vô Song đại đế ăn gian. Hơn nữa thời gian cũng không cho phép. Trận pháp nhất đạo này cũng không phải một sớm một chiều có thể học thành.

Hiện tại cho dù tạm thời nước tới chân mới nhảy, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

- Mạch lão ca, cứ dùng hết toàn lực. Chỉ cần ván võ đạo kế tiếp lão ca thắng, thì lần này chúng ta có cơ hội thắng rất cao.

Giang Trần cũng cố gắng giảm bớt áp lực tâm lý của Vô Song đại đế.

Vô Song đại đế cười ha hả nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ dùng hết toàn lực.

Giang Trần cũng không nghi ngờ Vô Song đại đế có thể dùng hết toàn lực hay không, hắn chỉ muốn an ủi Vô Song đại đế một chút, tránh cho hắn tới lúc đó hắn thua trận, gây khó dễ trên phương diện mặt mũi.

Cũng không phải Giang Trần xem thường tạo nghệ trận pháp của Vô Song đại đế, hắn cảm giác, cảm thấy hai người của đối phương không rõ lai lịch, tạo nghệ các phương diện lại cao tới mức thần kỳ.

Vô Song đại đế cuối cùng cũng chỉ là đại đế tán tu, trừ phương diện võ đạo có thiên phú kinh người ra, phương diện này quả thực cũng không có điều kiện tinh thông mọi thứ.

Điểm này cũng là nhược điểm lớn nhất của đại đế tán tu. Bọn họ không có nội tình tông môn ủng hộ, cũng không đủ tài nguyen. Chuyện này làm cho bọn họ mặc dù tinh thông mọi thứ cũng không có trụ cột như vậy.

- Ván thứ sáu, Vô Song đại đế của Khổng Tước thánh sơn đấu với Sách Đan Vương của Tu La đạo tràng.

Trận pháp nhất đạo, phương thức thi đấu cũng có rất nhiều.

Mà phương thức thi đấu mà Vô Song đại đế rút thăm trúng lại vô cùng biến thái. Song phương không ngừng bố trí thi đấu trận pháp, ngươi bố trí một, ta bố trí một. Nếu như song phương đều có thể nhận ra trận pháp của đối phương. Cứ như vậy tiếp tục bố trí trận pháp, mãi đến khi có một bên không nhận ra được thì mới thôi.

Đương nhiên, nếu như trong vòng hai thời thần song phương không phân ra thắng bại mà nói, vậy thì ván này chỉ có thể coi như hòa, bất phân thắng bại.

Loại phương thức thi đấu này không thể không nói là vô cùng hà khắc. Yêu cầu đối với việc rèn luyện trận pháp thường này của song phương cực cao. Nếu như nội tình không đủ, ở phương diện thi đấu như vậy nhiều khả năng sẽ thất bại.

Vô Song đại đế tuyệt đối không nghĩ tới hắn lại rút thăm ra phương thức thi đấu mà hắn không nguyện ý thi đấu nhất. Bởi vì loại phương thức thi đấu này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một loại tra tấn.

Bản thân Vô Song đại đế cũng không có học tập trận pháp một cách nghiêm túc, có hệ thống, mặc dù có học lướt qua trận pháp, thế nhưng mà tuyệt đối không có nội tình sâu.

Vốn hắn định dựa vào vũ lực cường đại của mình tới phá trận. Thế nhưng lại không ngờ rằng mình lại rút được loại phương thức thi đấu như vậy.

Nhưng mà hiện tại đã đâm lao phải theo lao, hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

Giang Trần nhìn thấy Vô Song đại đế rút trúng loại phương thức thi đấu này, hắn đã biết rõ Vô Song đại đế có thể gặp phải phiền toái, quả nhiên không ngoài dự liệu.

Sách Đan Vương kia trên phương diện trận pháp nhất đạo cũng có tạo hóa. Nội tình vô cùng thâm hậu, Vô Song đại đế tuy rằng toàn lực chèo chống, cuối cùng vẫn bại trận.

- Ài, Chân thiếu chủ, Mạch mỗ đã làm cho Khổng Tước thánh sơn mất mặt rồi.

Vô Song đại đế thẹn thùng nói, dù sao ván này là hắn chủ động xin xuất trận.

Giang Trần cười nói:

- Mạch lão ca, nhụt trí làm gì? Trận pháp nhất đạo cũng không phải là thứ mà bản thân lão ca am hiểu nhất.

Nghe thấy Giang Trần an ủi hắn như vậy, Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng, lại dặn dò:

- Chân thiếu chủ, ngươi phải cẩn thận đối phó. Ài, không thể tưởng tượng được mấy người chúng ta ra trận liên tục thua, đều phải dựa vào ngươi chèo chống.

Mãi cho tới bây giờ phương diện đan đạo cũng là Giang Trần thắng, ngự thú nhất đạo cũng là Giang Trần tiếp tục thu lấy thắng lợi.

Hiện tại trận pháp nhất đạo này cũng cần Giang Trần tranh thủ một ván thắng.

Ngẫm lại cảm thấy có chút xấu hổ. Vô Song đại đế và Vân Trung Minh Hoàng đều cảm thấy thẹn đỏ cả mặt.

Giang Trần cười nói:

- Không nên tự trách mình. Tu La đạo tràng có chuẩn bị mà tới. Những ván thi đấu này chỉ sợ bọn họ cũng đã sớm định ra từ trước. Chúng ta bị động nghênh chiến, tự nhiên phải chịu thiệt một chút.

Hiện tại thi đấu sáu ván, bên Khổng Tước thánh sơn thắng hai ván. Hòa một ván, thua ba ván. Cục diện đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, quả thực có chút vi diệu.

- Yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ thắng.

Giang Trần nở nụ cười tự tin, nhẹ nhàng xuất trận.

Tu La đại đế liên tục ăn thiệt thòi trong tay Giang Trần, hiện tại cũng học khôn không có mở miệng châm chọc. Bởi vì hắn nghe nói Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này ở phương diện trận pháp nhất đạo cũng có tạo nghệ kinh người.

Cho nên ván này Tu La đại đế cũng không có ôm hy vọng quá lớn.

Tu La đại đế ở phương diện trận pháp nhất đạo, tuy rằng cũng có chút tạo nghệ, nhưng mà hắn cũng biết, nếu như Chân thiếu chủ thực sự am hiểu trận pháp nhất đạo mà nói, ván này hắn cũng không có phần thắng nào.

Cơ hồ tất cả hy vọng của Tu La đại đế đều đặt ở phù lật nhất đạo và võ đạo.

Ván này hắn chỉ cần bảo vệ kết quả thắng. Cho dù là hòa bất phân thắng bại hắn cũng cảm thấy mỹ mãn. Nếu như có thể thắng vậy đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Đương nhiên, trong đầu Tu La đại đế cũng biết, muốn thắng trên phương diện trận pháp này độ khó thật sự rất lớn.