Đan Phi là nữ tử kiêu ngạo thế nào chứ? Một khi lâm vào lưới tình, cũng khó tránh khỏi có chút không tự tin, tâm thần bất định, bất an không thôi.
Trong lòng Giang Trần đau xót, nhìn qua bộ dáng lo được lo mất của Đan Phi, trong lòng càng thêm áy náy.
- Nàng làm cho ta nhiều thứ như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy. Nàng đối đã với ta như thế, ta lại không phải là người ý chí sắt đá, ta sao có thể không biết được? Có thể nào xem thường nàng được chứ?
Giang Trần vuốt ve khuôn mặt Đan Phi, nói:
- Từ nay về sau ta sẽ không để cho nàng chịu khổ cực như vậy nữa. Cũng không để cho nữ nhi của chúng ta không có đầy đủ phụ mẫu bên cạnh.
Giang Trần nói tới đây, trong lòng cũng cảm thấy đau xót không thôi.
Đan Phi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:
- Ngươi... Ngươi cũng biết?
Giang Trần gật đầu, nghiêm túc nói:
- Mặc dù ta không gặp nàng ở Khổng Tước thánh sơn, nhưng đã thấy qua Niệm nhi. Lần đó ta đi tới Đa Mai đạo tràng, lúc nhìn thấy nó, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như nó cực kỳ có duyên với ta. Thoáng cái như động vào nơi mềm mại nhất trong lòng ta. Khiến cho ta không kìm lòng được mà cảm thấy thân thiết, muốn vuốt ve nó. Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, thế nhưng hôm nay mới biết được hóa ra Niệm nhi chính là nữ nhi của ta. Ta thực là ngu xuẩn, nữ nhi của mình rõ ràng ở ngay bên cạnh, lại để cho nó cô đơn lâu như vậy...
Giờ phút này Đan Phi đã khóc không thành tiếng.
- Chuyện này đều tại ta... Trách ta....
Đan Phi lắc đầu tự trách mình:
- Ta cố ý năn nỉ bệ hạ đưa nó tới Đa Mai đạo tràng, là muốn nó từ nhỏ có xuất thân tốt. Không muốn nó lớn lên giống như mẫu thân, không có tiền đồ như vậy. Không nên được giống như mẫu thân của nó...
- Đan nhi, nàng đừng nói như vậy.
Giang Trần ngắt lời nàng:
- Nếu như nó lớn lên, có thể như nàng, người làm phụ thân như ta đã cảm thấy tự hào rồi.
- Cả đời này của ta nếu như không tìm thấy ngươi, cho dù sống cũng là sống không khoái hoạt. Ta muốn tới tìm ngươi, muốn cho Niệm nhi có phụ thân. Ta cũng muốn tìm được lão gia tử. Ta thấy nếu có thể có cuộc sống như khi còn ở vương đô Thiên Quế vương quốc thì thật là tốt.
Phía bên phải có một người trẻ tuổi mặc long bào hoa lệ, dưới sự bảo vệ của một đám Long Nha vệ, đang nhanh chóng phóng về phía bên này.
Người trẻ tuổi kia tướng mạo tuy rằng trẻ tuổi, thế nhưng mái tóc lại có chút hơi trắng.
- Diệp Dung?
Giang Trần nhìn thấy người này tới cũng chấn động. Tứ vương tử Diệp Dung hào hoa phong nhã năm đó mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi to lớn tới như vậy.
Hai lọn tóc mai không ngờ đều có chút trắng.
Đan Phi cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn qua Diệp Dung từ phía xa chạy tới, đôi mắt đẹp trợn lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Dung còn chưa phục hồi tinh thần, nhìn qua Giang Trần, lại nhìn Đan Phi, ba cố nhân sau mười năm tụ họp, đột nhiên Diệp Dung sinh ra cảm giác tự ti khó hiểu.