Độc Tôn Tam Giới

Chương 595: Tam đại thiên tài của Thủy Nguyệt nhất mạch 2



Nghe nói sư tôn ở Địa Linh khu bị người hại, ý niệm đầu tiên của hắn, là muốn thay sư tôn xuất khí.

Thế nhưng mà, những lời đằng sau kia, lại để cho Tằng Sư có chút thất lạc. Hắn biết Long Cư Tuyết là Tiên Thiên thân thể, nhưng mà, hắn làm Đại sư huynh lâu như vậy, đã sớm quen mình là lão Đại của các sư đệ sư muội.

Lúc này, muốn hắn nghe người khác, không làm lão Đại, loại cảm giác này, hoặc nhiều hoặc ít để cho hắn không thích ứng.

- Mà thôi, sư tôn đã lệnh như vậy, sư mệnh khó vi. Bất quá, ở Thiên Linh khu, ta cần càng thêm cố gắng, nhất định phải ở quyết chiến cuối cùng nhất, cầu được thứ tự tốt. Tranh thủ sát nhập danh sách 16 cường cuối cùng.

Tằng Sư cũng biết, danh sách 16 cường cuối cùng, cạnh tranh rất lớn. Từng tông môn, chỉ có bốn người.

Tằng Sư hắn ở Tử Dương Tông, tuy nằm trong Top 5. Nhưng mà hiện tại nhiều ra một Long Cư Tuyết, không thể nghi ngờ là nhiều ra một đối thủ mạnh mẽ.

Xuất phát từ các loại nguyên nhân, thái độ của Tằng Sư đối với Long Cư Tuyết, là phi thường phức tạp.

- Mà thôi, trước đi chỗ Long Cư Tuyết một chuyến.

Mặc dù Tằng Sư có chút ghen ghét Long Cư Tuyết, nhưng sư mệnh khó vi.

Cùng lúc đó, nhị đệ tử Sở Tinh Hán của Thủy Nguyệt Đại Sư, cũng thu được Truyền Âm Phù. Lông mày nhíu lại:

- Giang Trần? Thiếu niên thế tục ngày đó ở trước Nhị Độ Quan sao?

Sở Tinh Hán không giống Tằng Sư, hắn là một người cực kỳ có chủ kiến, ở trong mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, hắn là người cực kỳ có chủ kiến, năng lực làm việc cũng mạnh nhất.

Nếu như nói Tằng Sư đối với Thủy Nguyệt Đại Sư, có một loại tình cảm như mẫu tử, như vậy Sở Tinh Hán, chỉ coi Thủy Nguyệt Đại Sư là một người dẫn đường võ đạo của mình.

Trên thực tế, Sở Tinh Hán cũng biết, ở trong nội tâm sư tôn, hắn hoàn toàn không bằng Đại sư huynh Tằng Sư, hôm nay càng kém xa Long Cư Tuyết.

Bất quá, trong lòng của hắn rất bình thản, không cảm thấy khó chịu hay không ổn.

- Nếu như yêu nghiệt thế tục kia, thật sự là Giang Trần, như vậy kẻ này, sẽ là địch nhân số mệnh của Long Cư Tuyết sư muội.

Trong nội tâm Sở Tinh Hán nghĩ nghĩ, cũng phiêu nhiên ly khai tiểu viện của mình, đi đến chỗ ở của Long Cư Tuyết.

Chỗ ở của Long Cư Tuyết, Tằng Sư cùng Sở Tinh Hán cơ hồ là đồng thời đến.

- Nhị vị sư huynh, các ngươi đã tới.

Long Cư Tuyết nhìn thấy hai người, nhẹ gật đầu.

- Mời vào bên trong.

Con ngươi thâm thúy của Sở Tinh Hán nhìn thoáng qua Long Cư Tuyết, trong nội tâm thầm than:

- Tiểu sư muội này, rốt cục lớn lên, không còn là tiểu cô nương ban đầu ở trước Nhị Độ Quan, chỉ biết đùa nghịch tiểu tâm tư nữa. Chỉ là, tính cách của nàng lương bạc, cùng nàng đồng môn, là phúc hay họa, rất khó nói.

Tính cách của Sở Tinh Hán phi thường tỉnh táo, đối với người đối với việc, đều có sức phán đoán đặc biệt.

Từ Long Cư Tuyết diễn xuất, hắn liền biết rõ, nữ nhân này tuyệt không phải loại người trọng tình trọng nghĩa. Lúc trước dầu gì cũng là Sở Tinh Hán hắn từ trong thế tục cứu nàng.

Thế nhưng mà, từ khi nhập môn, Long Cư Tuyết này chỉ một lòng nịnh nọt Đại sư huynh Tằng Sư, chưa bao giờ thấy nàng cảm kích qua Sở Tinh Hán hắn.

Đến hôm nay, nàng ngay cả Đại sư huynh Tằng Sư cũng không tất cung tất kính giống như trước. Mà chuyển biến thành một loại tư thái ngang hàng luận giao, thậm chí bao trùm hai người bọn họ.

Nói không dễ nghe, là cánh cứng cáp rồi, không cần đón ý nói hùa nịnh nọt ai nữa.

- Nhị vị sư huynh, chân tướng sự tình, chắc hẳn các ngươi cũng nhận được Truyền Âm Phù của sư tôn. Yêu nghiệt thế tục kia, làm cho sư tôn mất mặt trước mặt đồng môn. Chúng ta làm đệ tử, nếu không thể phân ưu giải nạn cho sư tôn, là không thể nào nói nổi.

Theo đạo lý, Tằng Sư là Đại sư huynh, có lẽ hắn nói trước mới đúng.

Bất quá Long Cư Tuyết, giờ phút này nghiễm nhiên đã coi mình là người lên tiếng của Thủy Nguyệt nhất mạch, không đợi Tằng Sư mở miệng, nàng lợi dụng tư thái chủ đạo người mở miệng trước.

Sở Tinh Hán biểu lộ lạnh nhạt, không có nhận đồng, cũng không có nhìn Tằng Sư.

Tằng Sư vốn tưởng rằng Long Cư Tuyết tiếp khách xong, sẽ mời hắn là Đại sư huynh nói trước, không nghĩ tới, Long Cư Tuyết này trực tiếp coi mình là Đại sư tỷ rồi.

Giữa lông mày có một tia không khoái, lại không có biểu lộ ra.

- Kẻ này dám can đảm mạo phạm sư tôn, đó là tự chịu diệt vong. Sư muội, nghe nói kẻ này chính là số mệnh chi địch trong thế tục của ngươi, nếu như ngươi có chuyện gì khó xử, ta cùng Tinh Hán, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến.

Ngữ khí của Tằng Sư có chút phẫn nộ nói.

- Số mệnh chi địch?

Long Cư Tuyết nghe được bốn chữ này, như là ăn phải con ruồi.

- Bốn chữ này, đã nói quá lời. Hắn chỉ là con sâu cái kiến, chưa nói tới số mệnh chi địch gì. Nếu thật là hắn, ta sẽ để hắn hối hận khi đi vào thế giới này!

Tằng Sư cười nhạt một tiếng:

- Là ngu huynh nói sai a. Tinh Hán, ngươi từng ở thế tục giao thủ với kẻ này, kẻ này, ngươi xem coi thế nào?

Sở Tinh Hán cũng nghe được ngôn ngữ giao phong giữa Tằng Sư cùng Long Cư Tuyết, hắn không muốn lẫn vào, thản nhiên nói:

- Lúc ấy hắn cánh chim không gió, không đáng giá nhắc tới. Nếu không phải có người ra tay, ta sớm mang hắn về tông môn, tùy ý sư tôn xử lý rồi.

Luận thực lực, hiện tại Sở Tinh Hán không bằng Tằng Sư; luận thiên phú, Sở Tinh Hán không bằng Long Cư Tuyết.

Nhưng mà, luận lòng dạ, luận Tâm lực, hai người này đều chưa hẳn mạnh hơn Sở Tinh Hán. Thậm chí hắn nhìn còn rõ ràng hơn Thủy Nguyệt Đại Sư.

Đại sư huynh Tằng Sư và Long Cư Tuyết sư muội, nhất định là không thể nào cùng tồn tại.

Vấn đề này, sư tôn không có xử lý tốt.

Bất quá, Sở Tinh Hán là người thông minh, hắn tự nhiên sẽ không đi đề nghị gì cho Thủy Nguyệt Đại Sư, hắn rất hiểu rõ Thủy Nguyệt Đại Sư, nói ra, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Nói không chừng, sư tôn sẽ cho rằng hắn ghen ghét hai người này, cố ý chia rẽ.

Cho nên, lựa chọn sáng suốt nhất, là không tham dự, cũng không nhiều miệng, không đếm xỉa đến.

Giang Trần? Sở Tinh Hán không có hứng thú. Hắn và Tằng Sư bất đồng, tuy tôn trọng Thủy Nguyệt Đại Sư, nhưng không có đến trình độ phải vì nàng chịu chết kia.

Long Cư Tuyết cùng Tằng Sư đều tích cực như vậy, Sở Tinh Hán hắn không có đạo lý gì lẫn vào. Dù sao, thực lực của mình không bằng hai người này, tùy bọn hắn giày vò a.

Trong nội tâm Sở Tinh Hán rất rõ ràng, Long Cư Tuyết này, tuyệt đối không phải một đồng môn có thể kết giao. Mình cứu nàng từ Đông Phương Vương Quốc trở về, trong nội tâm nàng khẳng định không có chút cảm ơn.

Thậm chí, có lẽ trong nội tâm nàng còn oán hận mình cũng nói không chừng. Dù sao lúc ấy Sở Tinh Hán hắn rõ ràng có cơ hội giết Giang Trần, lại không có thống hạ sát thủ, mà đề nghị mang Giang Trần về tông môn, do sư tôn xử lý.

Lúc ấy là Sở Tinh Hán thưởng thức Giang Trần, không muốn bởi vì sự tình Long Cư Tuyết, mà vô cớ giết một thiên tài.