Độc Tôn Tam Giới

Chương 596: Hai phần thú huyết



Nhưng mà, hôm nay xem ra, cử động lúc đó của hắn, nói không chừng đã bị Long Cư Tuyết lén ghi hận. Hơn nữa, trận chiến lúc ấy, Long Cư Tuyết rất chật vật, thậm chí có thể nói là xấu mặt.

Lúc ấy người nhìn thấy Long Cư Tuyết xấu mặt có ba cái, Sở Tinh Hán hắn tính một cái. Còn có Dư Giới cùng Từ Chấn, hai người kia, hôm nay đều chết hết.

Long Cư Tuyết làm người kiêu ngạo như vậy, căn bản không muốn trò hề của mình bị người nhớ kỹ. Cho nên, nói không chừng Long Cư Tuyết không những không cảm kích ơn cứu mạng của hắn, còn hận không thể giết Sở Tinh Hán hắn a.

Nhân tâm khó dò.

Dùng sức quan sát của Sở Tinh Hán đối với Long Cư Tuyết, nữ tử thiên tài này, là loại thiên tính bạc bẽo. Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào.

Ai bất lợi đối với nàng, người đó là chướng ngại vật của nàng.

Cho nên, Sở Tinh Hán biết rõ, lựa chọn sáng suốt nhất của mình, là không nên cuốn vào những thị phi kia.

Tuy sư ân trọng yếu, nhưng Thủy Nguyệt Đại Sư chiếu cố Sở Tinh Hán, còn chưa tới loại tình trạng phải xả thân tương báo.

Trong nội tâm Sở Tinh Hán có một cái cân, hắn biết rõ trong nội tâm sư tôn, địa vị của mình là gì.

Tằng Sư nghe Sở Tinh Hán nói như vậy, cười ha ha:

- Nói như vậy, sau lưng Giang Trần này có người. Bất quá, mặc kệ sau lưng của hắn là ai, ở trước mặt Tiên Thiên thân thể của sư muội, hết thảy đều là phù vân. Sư muội, kỳ khảo hạch thứ ba sắp bắt đầu rồi, ta về trước. Nếu có chuyện, chúng ta tùy thời liên lạc.

Long Cư Tuyết khẽ chau mày, nàng mời hai người này đến, là muốn nghe bọn hắn có kế hoạch gì, hoặc là nói nhờ bọn hắn bày mưu tính kế.

Sở Tinh Hán trực tiếp đứng lên, cười nói:

- Đại sư huynh nói như vậy, vậy tiểu đệ cũng cáo từ. Sư muội không cần để ý, dù Giang Trần kia có ba đầu sáu tay, cũng chỉ là đá đặt chân trên đường quật khởi của ngươi mà thôi.

Dù sao lời hữu ích không cần tiền, nói nhiều vài lời cũng không có tổn thất gì.

Trong nội tâm Long Cư Tuyết phiền muộn, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt, nhìn hai sư huynh đi ra tiểu viện, thân ảnh biến mất.

- Hừ, xem ra, cả hai đều không phục ta. Tằng Sư, ta biết rõ ngươi không phục ta, cảm thấy ta cướp đi đãi ngộ Đại sư huynh của ngươi. Nếu như ngươi tự giác, thì chủ động thần phục ta; nếu không tự giác, muốn ta thi triển thủ đoạn mới chịu khuất phục, đến lúc đó đừng trách ta không để ý tình đồng môn.

Cho tới bây giờ Long Cư Tuyết không phải là thiện nam tín nữ gì, vừa rồi mặc dù Tằng Sư không có nửa câu ác ngữ, nhưng mà Long Cư Tuyết lại nghe được, Tằng Sư này là cố ý như thế.

Cái gì số mệnh chi địch, cái gì sau lưng có người.

Những lời này, hiển nhiên là nói móc.

...

Địa Linh khu, đây là ngày cuối cùng Giang Trần lưu ở nơi đây.

Thành tích khảo hạch ở Địa Linh khu, cũng đã sớm công bố ra. Giang Trần dùng ưu thế không hề tranh luận, trở thành quán quân của Địa Linh khu.

Bất quá, bất kể là Lưu Văn Thải, hay Lục Tiểu Bàn, đều không thể tấn thân Top 10, không có được tư cách tấn chức Thiên Linh khu.

Bất quá Lưu Văn Thải đã rất thỏa mãn, trước khi hắn đi vào Địa Linh khu, một mực đều lo lắng mình sẽ giáng cấp, bị đánh về Huyền Linh khu.

Bất quá kết giao với Giang Trần, ba tháng này xuống, lực thực chiến của hắn, có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, ở trong 500 Võ Giả của Địa Linh khu, thành tích vậy mà chen đến trước 100.

Mà Lục Tiểu Bàn, cũng tiến bộ hơn 100 tên, từ hơn ba trăm nguyên lai, leo đến gần hai trăm.

Hai người này tiến bộ, đều là nhanh chóng.

- Ai, nhân sinh tụ tán vội vàng. Bàn Thạch huynh, thực không hy vọng cùng ngươi tách ra như vậy a.

Trong mắt Lưu Văn Thải lộ ra một tia thương cảm, lập tức tự giễu cười cười.

- Bất quá, Bàn Thạch huynh đi Thiên Linh khu, tiền đồ rộng lớn, ta nên vui mừng thay ngươi mới phải.

- Đến, ta kính Bàn Thạch huynh một ly, hi vọng ngươi đến Thiên Linh khu, cũng có thể thế như chẻ tre. Thành công sát nhập sáu mươi bốn người, đạt được tư cách giác trục 16 cường cuối cùng.

Cái khảo hạch bán kết này, cuối cùng nhất sẽ từ Thiên Linh khu tuyển ra sáu mươi bốn người, tiến vào trận chung kết, cạnh tranh 16 danh ngạch cuối cùng.

16 cường, sẽ bị Tứ đại lão tổ thu làm thân truyền đệ tử, đi theo Tứ đại Nguyên Cảnh Tôn Giả học tập.

Đây đối với Võ Giả liên minh 16 nước mà nói, không thể nghi ngờ là mục tiêu giống như mộng ảo.

- Ta cũng kính Bàn Thạch huynh một ly.

Hôm nay cảm xúc của Lục Tiểu Bàn cũng có chút phiêu hốt, xưa nay hắn không giống Lưu Văn Thải, Lưu Văn Thải hưng phấn, hỉ nộ hiện ra trên mặt. Nhưng Lục Tiểu Bàn hắn thì tự xưng là phái tỉnh táo.

Bất quá, hôm nay phái tỉnh táo như hắn, tựa hồ cũng ngăn không được nỗi buồn ly biệt, một mực có chút thương cảm.

Đúng vậy, Lục Tiểu Bàn ở Địa Linh khu hỗn lâu như vậy, chính thức để mắt hắn, không có mấy người. Hai người này, cũng coi là bằng hữu của Lục Tiểu Bàn hắn ở Địa Linh khu rồi.

Nhất là Giang Trần, Lục Tiểu Bàn đối với hắn phi thường cảm kích.

Xưa nay mỗi tiếng nói cử động của Giang Trần, đều lây nhiễm hắn, rèn luyện tự tin của hắn.

Hơn nữa, cái thiên tài thế tục này, hắn và thiên tài tông môn bất đồng. Hắn không mắt cao hơn đầu, cùng người kết giao sẽ không nhìn thiên phú, xuất thân, tướng mạo của đối phương.

Hắn là bằng hữu chân chính dùng tâm chân thành kết giao.

Thiệt tình đổi thiệt tình, bằng hữu như vậy, mới thật sự là tri kỉ.

Mặc dù Lục Tiểu Bàn có chút tiểu thông minh, thậm chí có chút hoạt đầu. Nhưng đây chẳng qua là sinh tồn chi đạo bất đắc dĩ của hắn, cũng không có nghĩa hắn thật sự là gia hỏa không có tim không có phổi.

Nhân tâm đều là thịt lớn lên, mấy ngày này, Giang Trần mang đến cho Lục Tiểu Bàn cùng Lưu Văn Thải không ít cải biến.

Cải biến thực lực của bọn hắn, cải biến tinh khí thần của bọn hắn, cũng cải biến vận mệnh của bọn hắn.

Chứng kiến bộ dáng hai người này như vậy, Giang Trần lòng có nhận thấy.

Tuy hắn làm người hai đời, nhưng trái tim chân thành lại một mực không biến. Hắn cũng chưa bao giờ là loại người bất cận nhân tình.

Nhất là đối với bằng hữu, Giang Trần luôn rất hào phóng.

- Hai người các ngươi, cũng coi như bằng hữu của ta ở Địa Linh khu. Các ngươi để mắt ta, coi ta như đại ca. Nếu như ta là Đại ca, tự nhiên phải có bộ dạng của Đại ca. Ngày mai ta đi Thiên Linh khu, cũng nên tiễn đưa chút gì đó cho các ngươi.

Tặng đồ?

Lưu Văn Thải cùng Lục Tiểu Bàn đều sững sờ, bọn hắn cũng không suy nghĩ về phương diện này.

Ở bọn hắn xem ra, có thể mỗi ngày ở chung với Bàn Thạch huynh, nghe hắn dạy bảo, cùng hắn luận bàn vũ kỹ, cái kia chính là thu hoạch lớn nhất rồi.

Còn muốn tặng đồ?

Nói đến đồ vật, dù sao bọn hắn cũng là đệ tử tông môn, theo đạo lý mà nói, tài nguyên phong phú hơn đệ tử thế tục. Muốn đưa cũng là bọn hắn tiễn đưa mới đúng.

Tay phải của Giang Trần trảo một cái, lấy ra hai cái chai, ước chừng lớn như nắm đấm.