Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1414



“Không cần”.  

Lâm Nhất lạnh lùng đáp lại hai chữ.  

Trọng tài không nói gì nữa, lùi về sau rồi trầm giọng bảo: “Bắt đầu!”  

“Hừ!”  

Trọng tài vừa nói xong, công tử Dạ liền cười khẩy, một khí thế cuồng bạo và sắc bén từ trên người hắn ta bắn tới. Hắn ta như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, chiếu sáng rực rỡ như vì sao trên bầu trời đêm, không che giấu ánh sáng của mình.  

Vù vù vù!  

Kiếm ý vang vọng, khí thế trên người công tử Dạ không ngừng tăng vọt, kiếm thế hư ảo như có thực thể, thể hiện rõ tu vi thân hậu và bá đạo của hắn ta. Cả chiến đài dường như đang chấn động trước luồng khí thế cuồng bạo này, nhát kiếm này khiến cả thế giới đều phải cúi đầu với hắn ta.

“Mạnh quá!”  

“Cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ kết hợp với kiếm thế tựa sao trời, hắn ta định đánh nhanh thắng nhanh, không có Lâm Nhất bất kì cơ hội nào”.  

“Đáng sợ, ta không dám tưởng tượng khi đứng trước mặt hắn ta sẽ chịu áp lực như thế nào, có lẽ cảnh giới Tử Phủ cũng khó chịu đựng được”.  

“Không hổ là công tử...”  

Chỉ mới để lộ kiếm thế, công tử Dạ đã thể hiện ra một mặt đáng sợ của công tử cấp bậc yêu nghiệt.  

Vù vù vù!  

Đợi khi kiếm thế đạt tới đỉnh phong, mọi người chỉ nghe thấy tiếng thân kiếm rung động, công tử Dạ bước ra một bước, thuận thế rút kiếm.  

Vèo!  

Kiếm quang lập loè như tia sáng xẹt qua trong đêm tối, kết hợp với kiếm thế đáng sự của công tử Dạ, nhát kiếm này vừa nhanh vừa tàn nhẫn.  

Lâm Nhất đưa tay ra, năm ngón tay nắm chặt kiếm Táng Hoa. Đối mặt với nhát kiếm đáng sợ của đối phương, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm lướt qua trước mắt như một dòng nước mùa thu, lao đi như một con giao long rống giận.  

Keng!  

Ngay thời khắc cực kỳ nguy cấp, hắn đã chặn kiếm của đối phương, chiến đài lập tức chấn động dữ dội.  

Đã chặn lại!  

Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là nhát kiếm này không chỉ bị Lâm Nhất chặn lại mà hắn còn không lùi về sau.  

Ầm ầm!  

Kiếm quang nổ tung trên không trung, công tử Dạ nhíu mày, ngưng tụ chân nguyên toàn thân, trở tay tiếp tục đâm ra.  

Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh!  

Lâm Nhất bình tĩnh di chuyển, thi triển Thất Huyền bộ như Kim Ô tung cánh, tốc độ nhanh như chớp. Mỗi bước đi đều như để lại một bức tranh, nhưng kiếm thế sắc bén của công tử Dạ vẫn đuổi theo sát, mỗi nhát kiếm đều chém bức tranh Lâm Nhất để lại thành bột phấn.  

Trong nháy mắt, hai người đã đấu với nhau hơn mười chiêu.  

Tiếng lưỡi kiếm va chạm liên tục vang lên, công tử Dạ dùng tu vi mạnh hơn áp chế Lâm Nhất khiến người ta cảm thấy hắn ta như một ngọn núi, một ngọn núi khổng lồ đủ để đè chết Lâm Nhất một cách dễ dàng.  

“Tu vi quả thật thâm hậu, có lẽ cao thủ Tử Phủ cũng không giành được lợi thế khi đối mặt với ngươi”.