Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1415



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất suy tư, tu vi của đối phương thực sự khá kinh khủng, đáng sợ Ngô Mạc Hàn trong trận đấu trước rất nhiều. Cả hai người đều là Bán Bộ Tử Phủ, nhưng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.  

“Biết thì tốt, ngoan ngoãn chịu chết đi!”  

Công tử Dạ cười khẩy, chân giẫm mạnh lên mặt đất, kiếm thế toàn thân lập tức phát ra tiếng rít chói tai, sức mạnh của một bước chân làm cho chiến đài cổ xưa này nứt ra một khe nhỏ.  

“Ngoan ngoãn chịu chết? Ngươi nghĩ nhiều rồi”.  

Lâm Nhất nói với vẻ mặt không cảm xúc, hoa Tử Diên như kết tinh từ băng ở đan điền lặng lẽ nở rộ, chân nguyên hùng hậu dâng trào tuôn ra, mười sợi huyền mạch đồng loạt bộc phát, một kiếm thế hoàn toàn không thua kém gì đối thủ đột nhiên bùng nổ.  

“Huyền Võ tầng mười!”  

“Điều đó là không thể...”  

Mọi người lập tức giật mình, ba ngày trước Lâm Nhất vẫn còn tu vi Huyền Võ tầng chín, không ngờ bây giờ đã tăng vọt đến Huyền Võ tầng mười.  

Hơn nữa tu vi rất vững chắc, không giống như vừa mới thăng lên Huyền Võ tầng mười.  

“Kiếm phân Song Nguyệt!”  

Từng luồng kiếm thế Thuỷ Nguyệt xuất hiện trên người Lâm Nhất, như thể có hai vầng trăng sáng hiện ra dưới một kiếm này, một ở trên trời, một ở dưới đất.  

Còn kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất thì đang phát ra kiếm quang chói loá khi được hai vầng trăng này chiếu rọi.  

Keng! Keng! Keng!  

Tay cầm kiếm Táng Hoa, Lâm Nhất mạnh mẽ phản công, kiếm quang vung vẩy chém nát kiếm thế của đối phương.  

Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  

Lợi dụng khi kiếm thế của đối phương hỗn loạn, Lâm Nhất dang hai tay bay đi như Kim Ô, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt đối phương.  

Kiếm Táng Hoa phát ra kiếm quang chói loá, chém về phía đầu công tử Dạ không chút do dự.  

“Tự tìm cái chết!”  

Công tử Dạ giận tái mặt, không ngờ tiểu tử này còn dám chạy tới trước mặt, không biết sống chết.  

“Ánh Sáng Tinh Thần!”  

Chân nguyên rót vào trường kiếm trong tay, mũi kiếm đột nhiên phát ra hào quang lấp lánh rồi bùng nổ, đáng sợ như sao trời nổ tung.  

“Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”  

Lâm Nhất lạnh lùng quát, nhếch môi cười mỉa mai.  

Tựa như có một vầng trăng sáng đang lên, vầng trăng trên thân kiếm bốc cháy hừng hực, trăng sáng như lửa, như ánh sáng, như kiếm của ta, táng hoa cũng táng người.  

Bùm!  

Mặt trăng và ngôi sao đồng loạt nổ tung, chân nguyên xao động trên không trung, kiếm quang vỡ vụn, một đống hỗn độn che khuất bóng dáng Lâm Nhất.  

Ầm ầm!  

Tiếng nổ đáng sợ như sóng biển, từng đợt sóng nối tiếp nhau vỗ vào bờ, vang vọng không ngừng. Nó như tiếng sấm bên tai, ù ù trong đầu.