Hôm nay nàng ta đã bị Táng Hoa Kiếm hại rõ thảm, cơn giận trong lòng đủ để làm nàng ta tức chết.
Đại chiến kết thúc, đang muốn đi gây chuyện với Lâm Nhất, ai ngờ được chẳng tìm thấy Lâm Nhất đâu lại nghe thấy Bạch Vân liên tục bảo vệ đối phương.
Bình thường nhìn Bạch Vân đã thấy đáng ghét, giờ trong lòng lại càng nghẹn một cục tức.
“Chính là Lâm đại ca, huynh ấy đã hứa với ta, nhất định sẽ giúp chúng ta”.
Trong lòng thiếu nữ đầy tủi thân, nhưng vẫn nghiến chặt răng cố chấp nói.
“Muốn chết!”
Thấy nha đầu này lại đụng vào vảy ngược của mình lần nữa, đáy mắt Lục Tư Âm bỗng lộ ra vẻ lạnh lùng u ám, nhấc tay lên định quăng ra một cái tát.
Chỉ là bàn tay của nàng ta vừa mới đưa lên cao.
Vô duyên vô cớ liền cảm nhận được một luồng hàn ý bao trùm lên người mình, loại cảm giác đó khó chịu giống như bị rơi vào trong hầm băng, cả người run lẩy bẩy.
Nàng ta quay đầu qua nhìn, chỉ thấy trong rừng có một bóng áo sam xanh bước ra, thần sắc lạnh băng nhìn chằm chằm vào nàng ta.
“Lâm… Lâm…”.
Lục Tư Âm có chút run rẩy nói, trong lòng thì kinh hoàng khó hiểu, ta vì sao lại phải sợ tên kiếm nô này.
“Nàng ta là người mà cô có thể động vào được sao?”
Cơn thịnh nộ cuộn trào trong đáy mắt, cơ thể Lâm Nhất loáng lên, hắn ra tay nhanh như một tia chớp.
Bốp!
Không hề báo trước, nhấc tay lên đã tung ra một cái tát vang dội lên mặt Lục Tư Âm.
Tiếng bạt tai vang vọng, Lục Tư Âm bị tát văng ra ngoài khiến tất cả đệ tử của thư viện Thiên Phủ đều ngây ra như phỗng.
Lâm Nhất “bỏ trốn” trong mắt bọn họ, giờ đây bỗng nhiên xuất hiện đã đủ khiến bọn họ giật mình. Lại thêm một cái bạt tai kia nữa, đệ tử của thư viện đều kinh hãi đến mức cằm muốn rớt cả ra.
“Ngươi dám đánh ta?”
Lục Tư Âm nằm trên đất, cả gương mặt bên phải đều sưng phù lên, đau rát.
Ngoại trừ đau đớn còn có phần nhiều là nhục nhã.
Chỉ một kiếm nô nhỏ nhoi lại dám bạt tai nàng ta trước mặt tất cả mọi người, còn có việc gì nhục nhã hơn thế này không?