Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1593



Đáy mắt Lục Tư Âm đầy lửa giận, tức đến toàn thân run lên, gào thét chói tai nói: “Ta giế t chết ngươi tên vô dụng này”.  

Viu!  

Nàng ta từ trên mặt đất bật người lên không trung, năm ngón tay cong lại thành vuốt muốn chụp xuống huyệt Thiên Linh Cái trên đầu Lâm Nhất, vô cùng ngoan độc.  

“Tiểu kiếm nô, chết đi cho ta!”  

Vẻ mặt Lục Tư Âm dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo, đáy mắt toàn là lửa giận hiểm độc.  

“Vô tri”.  

Lâm Nhất lật tay lại tung ra một bạt tai nữa, chính xác tát thẳng vào bên mặt trái của nàng ta.  

Bốp!  

Lần này ra tay còn nặng hơn, Lục Tư Âm ở giữa không trung xoay hết ba vòng mới rơi xuống đất.  

Đợi sau khi rơi xuống đất thì hai bên mặt đã sưng to như đầu lợn, lỗ mũi, khoé miệng đều là máu tươi.  

Cảnh tượng thê thảm mà chật vật này làm những người đứng nhìn giật mình kinh hoàng, chấn động mãi không thôi.  

Thật là tàn nhẫn…  

“Lục sư tỷ!”  

Lãnh Phong thấy vậy thì nổi giận bừng bừng, trầm giọng nói: “Cùng nhau lên, giế t chết tên vô dụng này”.  

Bỗng nhiên, một đám đệ tử thư viện khá thân thiết với Lục Tư Âm điên cuồng xông qua chém giết theo sự dẫn dắt của Lãnh Phong.  

“Không biết tự lượng sức”.  

Vẻ mặt Lâm Nhất cực kỳ lạnh lùng, nhấc tay lên nện ra một quyền.  

Trong tiếng rồng ngâm hổ gầm, quyền mang bung ra ánh sáng màu bạc chói mắt, lấy phong mang sắc bén như kiếm quét qua.  

Ra quyền như kiếm, xuất kiếm như quyền.  

Dưới sự hỗ trợ của Tử Diên kiếm kình, một quyền tựa Long tựa Hổ này giống như một thanh bảo kiếm tuốt khỏi vỏ, sự sắc bén của phong mang là vô địch.  

Lãnh Phong dẫn đầu xông lên còn chưa kịp phản ứng lại thì khí thế toàn thân hắn ta đã bị nghiền nát không thương tiếc.  

Uỳnh!  

Đợi khi quyền mang đánh trúng ngực, lập tức phát ra tiếng nổ rung trời, cơ thể hắn ta giống như một bao cát bị hất văng ra ngoài.  

Tóc dài tung bay, thiếu niên thân mặc áo sam xanh, mắt lạnh lùng như điện nhìn chằm chằm vào đám người đang nhào đến.

Sắc mặt đám người này lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn Lãnh Phong bị đấm văng ra xa.  

Trước ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhất, họ run bần bật, cầm binh khí không dám tiến lên trước.  

Dáng vẻ trông cực kì buồn cười.  

“Khốn kiếp... Chuyện này sao có thể?”  

Nhìn thấy cảnh này, Lục Tư Âm với đôi gò má đã sưng lên như đầu lợn hoàn toàn ngây người.