Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1680



Hai người di chuyển đến khoảng sân rộng phía trước Ngự Thư Đường, các trưởng lão cũng lục tục đi theo.  

Các đệ tử vô tình đi ngang qua đó đều tò mò dừng bước.  

Không ngờ lại có người đánh nhau trước Ngự Thư Đường, quả thật rất hiếm thấy.  

“Ta đã thấy rất nhiều người từ những nơi nhỏ bé đi đến thành U Châu, bọn họ cũng ngông cuồng như vậy, nhưng kết cục, tất cả đều bị dạy dỗ thê thảm. Chênh lệch nội tình giữa ta và ngươi lớn hơn rất nhiều so với những gì ngươi tưởng”.  

Mặc Phong nhìn đối phương, thản nhiên nói.  

Nội tình chênh lệch?  

Lâm Nhất thầm cười lạnh, nếu với người thường thì những lời này của hắn ta không sai.   

Nhưng với một người tu luyện kiếm quyết thượng cổ, lại có được vô số kỳ ngộ như Lâm Nhất thì so về thực lực… quả thật đối phương không đáng để nhắc đến.  

“Nếu hai vị đều đã quyết định, vậy thì lão phu sẽ tuyên bố về trận đấu này. Ai thắng sẽ giành được vị trí chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ, nhận được sự đãi ngộ của đệ tử nội môn, tự do ra vào thư viện. Trận này sẽ quyết đấu đến cùng!”  

Trước Ngự Thư Đường, tiền bối Đường Du bình tĩnh nói.  

Nghe vậy, Lâm Nhất liền tiến lên một bước, Tử Phủ hệt như hồ nước cũng bắt đầu xao động bởi một bước này. Phút chốc, một luồng chân nguyên hùng hậu bộc phát, cùng với đó, khí thế nặng nề và sắc bén cũng tỏa ra từ trên người hắn. Khí thế kia mạnh hơn rất nhiều so với khi còn là một võ giả Bán Bộ Tử Phủ.  

“Mặc gia Phá Tinh Quyền!”  

Cảm nhận được hơi thở của đối phương, ánh mắt Mặc Phong trở nên lạnh lẽo, ngay lập tức, hắn ta vung tay đánh ra một quyền.  

Âm thanh xé gió vang lên, một quyền này b ắn ra tia lửa nóng rực, tốc độ lao đi cực nhanh, gần như trong chớp mắt đã đến trước mặt Lâm Nhất. Uy lực của nó quá lớn, ẩn chứa chân nguyên hùng hậu, cứ như có thể đánh nát một ngôi sao.  

Nhanh thật!

Không thể không nói, tên này quả thực là có chút thực lực, còn mạnh hơn rất nhiều so với Phan Nhạc và Hàn Phi.  

Nền tảng của Mặc gia quả thực thâm hậu, nếu chỉ là cảnh giới Âm Huyền tiểu thành bình thường thì e là một quyền đã bại trận.  

Đáng tiếc, người mà hắn đụng phải lại là Lâm Nhất.  

Ánh sáng nóng rực bao trùm, quyền mang như thể đập tan vì sao trên trời đang không ngừng phóng to lên trong tầm nhìn của Lâm Nhất.  

Nhìn như có vẻ không hề cử động, giống như một giây sau đó Lâm Nhất sẽ bị quyền mang này nện trúng người. Nhưng thực tế thì trước ngực Lâm Nhất đã ngưng tụ xong Ấn Long Tượng từ lâu, nó tựa như một ngọn lửa âm thầm tản ra, giống như hình xăm cổ xưa in lên làn da của hắn.  

Luồng khí tức hung bạo âm thầm xao động giống như ngọn lửa cháy hừng hực bên trong huyết mạch của hắn.  

Không hề có ý muốn rút lui co lại, đợi đến giây phút khi hình xăm này bao trùm hết cả cơ thể, năm ngón tay của Lâm Nhất siết chặt lại, nện ra một quyền đón đầu.  

Gào!  

Giây phút khi quyền mang đánh ra, có âm thanh Long Tượng khủng khiếp vang lên, trong một thoáng, người thiếu niên thanh tú này như thể thay đổi hoàn toàn, giống một con man thú cổ xưa hung bạo mà dữ tợn.  

Hai luồng quyền mang đáng sợ va đập mạnh vào nhau, khoé miệng Mặc Phong bỗng giật lên mấy hồi.