Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1681



Đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sức mạnh bao hàm trong quyền mang này thật là đáng sợ.  

Rầm!  

Trong âm thanh rung trời, khí thế hung hãn đánh về phía Mặc Phong, hắn ta ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, khi đáp xuống đất còn phải lui lại mấy bước.  

Cơn đau đớn khiến sắc mặt hắn ta trông tương đối khó coi.  

“Cảm giác thế nào?”  

Lâm Nhất khẽ nhướn mày, lạnh giọng cười nói.  

“Ngông cuồng, ta chẳng qua hơi sơ ý mà thôi, lại lần nữa!”  

Vẻ mặt Mặc Phong dữ tợn, rõ ràng là hắn ta không phục, sau tiếng hừ lạnh lùng, hắn ta lại bật người nhào lên không trung, quyền mang lạnh lẽo mà cáu kỉnh, tựa như một ngôi sao băng điên cuồng nện xuống người Lâm Nhất.  

Chỉ một thoáng mà đã nện ra hơn chín mươi quyền.  

Quyền mang ngập trời kia ầm ầm nện xuống, mang đến một cảm giác áp bức khiến người ta khó mà hô hấp được bình thường.  

Không phục à?  

Lại lần nữa thì lại lần nữa!  

Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cong lên ý cười, hai tay giao nhau, mười ngón tay nhảy múa. Có một nguồn sức mạnh cổ xưa mà bá đạo đang dần được hình thành, đồng thời Chân nguyên ào ạt trong cơ thể tràn ra, khiến đôi bàn tay hắn phát ra ánh sáng màu trắng bạc, một luồng khí thế khủng khiếp như cơn cuồng phong bung ra.  

Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn…  

Từng loại ấn ký dần được hình thành, không ngừng xếp chồng lên nhau, khí thế trên người Lâm Nhất càng lúc càng trở nên kh ủng bố.  

Đợi đến giây phút khi Tứ Ấn hợp nhất, trên người Lâm Nhất bỗng bùng lên thanh uy khiến người nghe khiếp sợ, nếu chư Phật hiện thân đầy cả một bầu trời có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi.  

Loại thanh uy này quá mức đáng sợ, vẻ mặt Mặc Phong giữa không trung rõ ràng đã thay đổi, Chân nguyên trong cơ thể bỗng ào ạt tràn vào quyền mang mà mình đánh ra.  

“Phá Tinh Quyền, Quần Tinh giáng xuống!”  

Quyền mang ngập trời ập đến, trong một thoáng khi Chân nguyên rót vào, quang mang nóng bức bung nở, từng luồng sóng nhiệt ngập trời quét tới.  

Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn không hề thay đổi, vào giây phút khi Tứ Ấn chồng lên nhau hắn liền nện ra một quyền.  

Uỳnh ầm ầm!  

Âm thanh nổ tung khủng khiếp vang lên không dứt, quảng trường phía trước Ngự Thư Đường bỗng chấn động. Ai cũng không thể ngờ được, hai người này giao đấu lại tạo ra dư âm kinh khủng như vậy.  

Các sát chiêu của hai người quấn lấy nhau khiến luồng dư âm càng lúc càng trở nên đáng sợ.  

Đúng vào lúc một số trưởng lão đang do dự có nên ra tay ngăn cản hai người này lại hay không.  

Trong không trung bỗng phát ra ánh sáng màu bạc vô cùng chói mắt, ngay sau đó luồng sáng bạc dần dần khuếch tán, tiếp đó dưới luồng sáng bạc này, tất cả quyền mang bỗng vỡ nát tan tành.  

Phụt!  

Khoé miệng Mặc Phong rỉ ra một dòng máu tươi, từ trên không trung rơi mạnh xuống đất, sắc mặt tái nhợt.  

“Vẫn không phục à?”