Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 217



Nằm vật trên lưng Huyết Long Mã, toàn thân Lâm Nhất vô lực, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang bùng nổ.

Một kích đỉnh phong của Lưu Đằng thực sự mạnh đến đáng sợ.

Nếu không có hộp kiếm cổ chắn đỡ giúp cho hắn thì e là đã chết ngay tại trận rồi.

Nhưng cho dù như vậy thì vẫn bị thương không nhẹ, đến bây giờ đến động đậy ngón tay cũng không nổi.

Rất khó tưởng tượng, nếu Huyết Long Mã không cắn hắn lôi lên lưng thì sẽ có kết cục thế nào nữa.

Sưu sưu sưu!

Lưu Đằng, Lưu Thiên và lão giả áo đen ba người thi triển thân pháp, điên cuồng đuổi theo không tha.

Advertisement

Dưới tình huống bình thường, nếu Huyết Long Mã trở một người thì cường giả Tiên Thiên có thể đuổi kịp được.

Nhưng hiện tại.

Mặc dù ba người đều không đến nỗi thảm hại như Lâm Nhất, nhưng cũng đã bị thương không nhẹ, tiêu hao quá nhiều.

Khoảng cách với Huyết Long Mã dần dần bị bỏ xa, mãi đến cuối cùng chỉ biết nhìn chứ không thể làm gì hơn nữa.

Hoàn toàn để mất tung tích của Huyết Long Mã, sắc mặt trắng bệch, mệt đến một chút sức lực cũng không còn.

Advertisement

"Đáng hận!"

Lưu Đằng bùng lên lửa giận trước ngực, gương mặt đỏ ửng như bị bệnh, tức đến mức thở hổn hển, biểu cảm vô cùng phẫn nộ.

Ngẫm lại bản thân đường đường là một cường giả Tiên Thiên, hội tụ lực tượng của cả dòng họ, hao tốn mất tâm huyết và thời gian mười mấy ngày trời.

Gần như tích trữ của cả gia tộc đều đã dùng hết cho lần này.

Nhưng cuối cùng lại bị một tên nhãi ranh cướp mất trái ngọt.

Công cốc như công dã tràng, không thu hoạch được bất cứ thứ gì.

"Cha, cha không sao chứ".

Lưu Vân và một đám tùy tùng lật đật đuổi tới, thấy thế sốt ruột lên tiếng hỏi.

Lưu Đằng vốn khí huyết đã đang không thông, giờ lại thấy đứa con vô dụng không được trò trống gì của mình liền lập tức bùng nổ.

"Thứ vô dụng, nếu không phải ngươi để mất Hàn Vân thương thì sẽ có kết cục như thế này sao? Ta tự xưng là thông minh hơn người, tính toán đủ đường, sao lại không thể tính ra được, mười mấy năm trước lại sinh ra loại vô dụng như ngươi chứ!"

Càng chửi càng tức, mắng chửi đến cuối cùng vì tức quá mà phun ra một ngụm máu tươi.

"Đại ca, đừng kích động. Tên tiểu tử đó bị thương nặng như vậy, chắc chắn không chạy xa được đâu!", Lưu Thiên vội vàng khuyên nói.

Sắc mặt Lưu Đằng âm trầm, nói một chữ lại ngừng một lúc: "Soát cho ta, phạm vi trăm dặm, một tấc cũng không được bỏ qua, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Một đám người lập tức bắt đầu hành động, tập trung kiểm tra trong khu rừng rậm này.

Hai canh giờ sau.

Lâm Nhất trên lưng Huyết Long Mã động đậy ngón tay, đã có thể hơi gập vào được.

"Tiểu Hồng, cho ta xuống".

Rầm!

Đợi con Huyết Long Mã dừng lại, Lâm Nhất tuột từ trên lưng ngựa xuống, ngã nhào xuống đất.

Chật vật đứng lên, dựa vào một thân cây to nhắm mắt lại thả lỏng.

Toàn thân đau nhức không chịu được, xóc nảy trên lưng ngựa khiến thương thế nội tạng của hắn càng nghiêm trọng hơn mấy phần.

Một lúc lâu sau, đến khi tinh thần đã hồi phục lại được chút, Lâm Nhất mở mắt ra.

Gương mặt trắng bệch đã hồng hào hơn nhiều rồi, nhưng đôi mắt thì vẫn tỏ ra hơi vô thần, khó giấu nổi sự mệt mỏi và đau đớn.

Lấy ra viên Dưỡng Tâm đan còn sót lại, Lâm Nhất thở dài, lúc này cũng chỉ có thể dùng nó như đan dược trị thương mà thôi.

Thình thịch!

Dưỡng Tâm đan vừa vào trong cơ thể, dược lực hiện ra trước ngực, chỉ chốc lát trái tim liền đập dữ dội.

Cơ thể mệt mỏi vì trọng thương giống như một cỗ máy tinh xảo mà chặt chẽ, khi trái tim đập khỏe mạnh thì cũng bắt đầu hoạt động lại từ đầu.

Nhờ vào khả năng hồi phục cường đại của thân thể, thương thế từng chút một dần dần chuyển biến tốt.

Đến khi sự đau đớn thoáng giảm đi nhiều rồi, Lâm Nhất mới thở phào một hơi, sắc mặt có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Trước đó không dám lơi là, bởi vì chỉ cần há miệng ra là đã khiến tâm phổi thêm phần đau đớn rồi.

"Đại Tần Đế Quốc, chỉ là một gia tộc ở tiểu thành biên thùy đã mạnh như vậy, đúng là rất đáng khiến người ta kỳ vọng!", ánh mắt Lâm Nhất lóe lên một mạt quang mang, nhẹ giọng tự độc thoại.

Uy lực một thương cuối cùng của Lưu Đằng khiến Lâm Nhất rõ ràng hoàn toàn cảm nhận được sự cường đại của võ hồn.

Trong lòng hắn trào lên khát vọng trước nay chưa từng có.

Khát vọng đột phá cảnh giới Tiên Thiên, xem xem hạt giống Tiên Thiên của mình có thể ngưng tụ ra võ hồn thế nào.

Căn cốt của hắn không tốt, thân thể chẳng qua cũng chỉ là phàm thể bình thường, có thể lội ngược dòng được hay không phải dựa vào võ hồn ngưng tụ ra được rồi.

"Kiểm tra thu hoạch chuyến này trước đã!"

Nghĩ đến Hán Kim Liên trong túi Trữ Vật, trên mặt Lâm Nhất lại thoáng hiện lên vẻ hưng phấn, sự đau đớn hoàn toàn bị áp chế xuống.

Nguy hiểm trong chuyến đi này có thể gọi là từng bước kinh tâm. Chỉ cần đi sai một bước là có thể gây ra họa lớn, bỏ lại mạng sống ở đó.

Nhưng cuối cùng trải qua cửu tử nhất sinh, hắn còn đoạt được Hán Kim Liên, tất cả những gì phải chịu đừng đều xứng đáng!

Xôn xao!

Vào khoảnh khắc lấy ra Liệt Diệm Kim Liên, linh nguyên thuộc tính hỏa cuồn cuộn không ngừng phóng xuất ra. Cả gốc cây Kim Liên vàng rực một vùng, tản phát ra kim quang tinh tế, nhìn trông đẹp đẽ giống như một ngọn lửa vàng.

Tỉ mỉ đếm lại thì gốc Hán Kim Liên tổng cộng có 22 cánh hoa, mỗi cánh đều chứa đựng linh nguyên hỏa vô cùng dồi dào.

Đáng tiếc, với thương thế hiện tại của Lâm Nhất thì vẫn chưa chịu được vật đại bổ như vậy.

Ngẩng đầu nhìn con Huyết Long Mã một cái, chỉ thấy đối phương ánh mắt rực cháy đang nhìn chằm chằm vào gốc Hán Kim Liên trong tay hắn. Miệng há ra, suýt chút nữa là nhiễu nước miếng rồi.

Huyết Long Mã rõ ràng là yêu thú thiên về thuộc tính hỏa, Hán Kim Liên có thể nói là vừa đúng phù hợp với nó.

Lâm Nhất ngắt một cánh hoa xuống, vươn tay ra đưa cho nó.

Huyết Long Mã lè lưỡi li3m, nhai nhai vài cái rồi trực tiếp nuốt xuống.

Xôn xao!

Trong phút chốc, toàn thân nó đều bùng lên một ngọn lửa huyết sắc, cả thân hình giống như đang bốc cháy. Linh khí tính hỏa cuồng bạo từ trên người nó phát ra.