Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 218



Hỏa linh nguyên kh ủng bố hàm chứa trong Hán Kim Liên khiến Lâm Nhất giật mình chết khiếp, may là lúc này hắn chưa ăn vào.

Huyết Long Mã lập tức không ngừng nhảy lên, rống hí không thôi, khí huyết trong cơ thể nó cuồn cuồn như trường giang đại hải.

Đát đát đát!

Bốn chân chuẩn bị, trước tiếp lao đi về phía xa, nó hiển nhiên là sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến Lâm Nhất dụ kẻ dịch tới.

Lâm Nhất nhìn về phía xa, sắc mặt từ từ nghiêm lại, biết rõ giờ phút này vẫn chưa được coi là an toàn.

Advertisement

Hiện tại, thực lực của bản thân đến ba phần cũng không thể thi triển được, tùy tiện bị một người tóm cũng không đánh lại được.

Tình huống thế này rất khó đem lại cảm giác an toàn.

Khoanh chân ngồi xuống, Lâm Nhất nhắm mắt vận chuyển Tiên Thiên Thuần Dương Công, để nội kình Thuần Dương chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể.

Nội kình Thuần Dương màu vàng giống như một dòng nước ấm, len lỏi chảy qua tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng trong người, từng chút một bồi dưỡng những vết thương của Lâm Nhất, tăng tốc phát huy dược hiệu của Dưỡng Tâm đan.

Advertisement

Sưu sưu sưu!

Sau thời gian nửa nén nhang, âm thanh tiếng bước chân truyền tới, Lâm Nhất nhạy bén mở mắt ra, ngắt ngang việc vận chuyển công pháp.

Thoáng cảm nhận một phen, hóa ra chỉ là mấy tên tùy tùng nhà họ Lưu.

Những nhân vật như vậy lúc bình thường hắn tùy tiện vung tay vài chiêu là có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng hiện tại thì thực sự khó chơi.

Không nghĩ nhiều, Lâm Nhất xoay người trèo lên cây, giấu mình vào trong tán lá xum xuê dày rậm.

"Kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng nghe thấy âm thanh, sao giờ lại không thấy người đâu?"

Không bao lâu, bốn tên tùy tùng Lưu gia đến gần xung quanh cây cổ thụ.

"Cẩn thận tìm đi, xem xem có dấu vết gì để lại không. Tộc trưởng đã nói rồi, tên tiểu tử đó bị trọng thương, tùy tiện một người trong chúng ta cũng có thể xử hắn, cái đầu của hắn hiện tại đáng tiền lắm đấy".

"Không có gì, bên này chỗ ta cũng không thấy gì".

"Chắc không phải nghe nhầm rồi đó chứ?"

Tên đại hán áo lam dẫn đầu đội nhíu mày không nói gì, ngẩng đầu nhìn lên trên cây.

Lâm Nhất thót tim, vội vàng ẩn giấu thân hình kỹ càng hơn, không dám có chút sơ ý nào.

"Các ngươi nói xem có nên leo lên cây soát thử không", tên dẫn đầu khẽ nói, dẫn đến một đám tùy tùng đều nói có thể thử xem sao.

Nhưng phái ai trèo lên thì lại thành một vấn đề khó.

Mặc dù tộc trưởng nói Lâm Nhất đã bị thương nặng, nhưng hình ảnh sát thần trước đó của Lâm Nhất vẫn khiến đám người cực kỳ e ngại.

Ngộ nhỡ, hắn thật sự vẫn còn một phần sức chiến đấu thì người trèo lên cây chắc chắn không nghi ngờ gì sẽ phải chết.

"Đồ nhát gan, để ta!", đại hán áo lam mắng một tiếng, cuối cùng quyết định tự mình trèo lên cây kiểm tra.

Trái tim Lâm Nhất chợt trầm xuống, nếu như bị phát hiện ra thì phiền phức có vẻ lớn rồi.

Xát xát xát!

Đại hán áo lam thân thủ nhanh nhẹn, trèo lên cây rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp tới nơi Lâm Nhất đang ẩn náu.

Khoảng cách giữa hai người chỉ cách một thân mình, đối phương chỉ cần quay một vòng là có thể nhìn thấy hắn.

Trái tim Lâm Nhất như nhảy lên cổ họng, sắc mặt ngưng trọng, lưng dán chặt lên cây, hắn ngừng thở, cố gắng không để bản thân căng thẳng quá độ.

Ai ngờ tên đại hán áo Lam đó tay chân vẫn không ngừng, tiếp tục trèo lên trên, cứ như vậy mà bỏ qua hắn.

Sau khi trèo lên đến tận ngọn cây, hắn mới tìm kiếm cẩn thận một vòng, lắc đầu rồi trực tiếp nhảy xuống.

"Mẹ kiếp, trèo công cốc rồi, chẳng tìm thấy gì cả", đại hán áo lam chửi bới nói, rõ ràng khá bực bội.

"Đi thôi đi thôi, đến chỗ khác tìm xem sao".

Trên cây đại thụ to lớn, sau khi Lâm Nhất nghe thấy đám người đã bỏ đi xa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quá nguy hiểm rồi!

Vừa nãy nếu không phải trên người bị thương, may mắn không thể trèo lên quá cao, có thể hắn đã không né tránh được rồi.

Sau khi bị phát hiện, cho dù có may mắn giết hết được đám người, thì vẫn sẽ bị bại lộ vị trí của bản thân.

Trong rừng rậm vô cùng mênh mông này, võ giả Lưu gia đang lục soát khắp ngóc ngách của khu vực này.

"Tạm thời ở lại đây trị thương đã".

Lâm Nhất suy nghĩ trước sau một lát, liền đưa ra quyết định không đi đâu hết mà trị thương ngay ở trên cái cây này.

Nơi đã bị lục soát qua thì trong thời gian ngắn ngược lại sẽ là nơi an toàn nhất.

Trong sự im hơi lặng tiếng cứ như vậy trải qua một đêm.

Đến khi mặt trời mọc, ánh nắng loang lổ chiếu lên gương mặt của Lâm Nhất thì không còn trông thấy vẻ tái nhợt như ngày hôm qua nữa.

Gương mặt thanh tú nhìn trông đã tràn đầy tinh thần lên rồi.

Dược hiệu của Dưỡng Tâm đan đã hoàn toàn phát huy tác dụng, sau một đêm điều chỉnh, chiến lực thành công hồi phục được tám thành.

"Đến lúc sử dụng cánh hoa Hán Kim Liên rồi!", Lâm Nhất lấy ra Hán Kim Liên, ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn, nhẹ giọng nói.

Rất chờ mong cánh hoa này có thể mang lại cho hắn tác dụng thật lớn, kết hợp với Thuần Dương Công xem tăng lên được bao nhiêu.