Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 224



Hổ Khiếu Sơn Lâm!

Chỉ nghe thấy một tiếng gào thét truyền đến, uy áp Tiên Thiên trên người Lâm Nhất diễn hóa ra thế mãnh hổ, hắn quét ngang trời, đánh ra một quyền, phi phác lao tới.

Với thực lực như hiện nay của Lâm Nhất, thi triển ra sát chiêu Mãnh Hổ Quyền này dưới cảnh giới Tiên Thiên, uy lực so với trước đây hoàn toàn không thể so sánh nổi, phảng phất như một mãnh hổ Tiên Thiên thực thụ, giận giữ gào thét vang trời.

Ầm ầm!

Âm thanh nổ tung đáng sợ dưới uy áp của một chưởng này vang lên liên miên không ngừng.

"Lui!"

Trong mắt ba người lóe lên vẻ kinh ngạc, đều tỏ ra cực kỳ hoảng hốt, vội vàng bay lùi về sau.

Thình thịch!

Quyền mang rơi xuống trên mặt đất, bề mặt núi đá nháy mắt nứt ra, khe nứt không ngừng lan tràn, vô số đá vụn dưới sự kích động của quyền mang mà bay lên không trung.

Advertisement

Cọ cọ cọ!

Tóc dài tung bay, giữa vùng mi tâm của Lâm Nhất toát lên vẻ cực kỳ sắc sảo tùy ý, tự tin rõ ràng.

Thân ảnh của hắn không ngừng nhảy nhót trên những tảng đá vỡ, tiếp tục hướng lên phía trên.

Mãnh Hổ Quy Sơn!

Trong tích tắc đuổi theo ba người, hắn lại đánh ra một quyền vô cùng cuồng bạo nữa.

Trong phút chốc, hắn hóa thân thành Mãnh Hổ Quy Sơn, trấn áp tám phía, giống như một bậc vương giả trở về.

Advertisement

Ba người Lưu Đằng tiếp tục lui lại, nhưng vẫn bị dư âm quyền mang đánh trúng, bị chấn cho bay đi mấy bước liền.

"Giết!"

Ánh mắt ba người âm trầm, vô cùng lão luyện, lúc trước nhìn trông như đang lùi lại, nhưng lùi lại có chương có pháp, điều họ chờ đợi chính là kẽ hở sau khi Lâm Nhất xuất chiêu.

Khi quyền mang đã tan hết, uy áp Tiên Thiên của ba người liên kết lại thành một, hóa thành tảng núi to liên miên, hướng tới bao chụp lấy Lâm Nhất, đồng thời cùng xuất ra sát chiêu, đánh về phía Lâm Nhất.

"Lại là chiêu này?"

Lúc trước, Lâm Nhất bị uy áp Tiên Thiên của ba người liên thủ lại khống chế đến mức không hít thở nổi.

Nhưng hiện tại, lại vẫn muốn chơi chiêu này ư...

"Đến thì đến, xem ai sợ ai!"

Khóe miệng Lâm Nhất hơi cong lên, đột nhiên nghênh đón uy áp của tam đại cường giả Tiên Thiên, mạnh mẽ bước lên phía bước.

Lập tức vừa bước ra đã khiến mây gió kéo đến.

Phong tòng Long, Vân tòng Hổ, Phong Vân hội tụ, Long Hổ Sinh Uy!

Có tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên từ trong người Lâm Nhất, dưới sự gia trì thêm của Long Hổ Sinh Uy, uy áp Tiên Thiên của hắn bạo tăng mấy lần.

Thình thịch!

Không hề có bất cứ sự chậm trễ nào, uy áp Tiên Thiên do ba người Lưu Đằng liên thủ lại ầm ầm vỡ tan như một viên ngọc vỡ bị thổi tan hết đi.

Bách Thú Triều Bái!

Sát chiêu mạnh nhất trong Mãnh Hổ Quyền, Bách Thú Triều Bái, hiện lên một cách hoàn mỹ trong tay Lâm Nhất.

Sát chiêu mấy người liên thủ thi triển ra trước mặt chiêu Bách Thú Triều Bái này chỉ chống cự được một lát, sắp không tiếp tục được nữa.

Xuy xuy!

Lưu Đằng, Lưu Thiên và lão giả áo đen cắn răng chống đỡ, nhưng vẫn dần dần không địch lại được, bị Lâm Nhất từng bước bức lui.

Thình thịch!

Trong quá trình lùi bước, linh nguyên Tiên Thiên cường đại của bốn người tản phát ra, khiến mặt đất bùng nổ vỡ nát, vô số đất đá bụi bặm tung bay.

Võ giả Lưu gia đang quan sát trận chiến từ xa sợ đến mức run rẩy lẩy bẩy, vẻ mặt hoảng sợ.

Cuộc chiến của võ giả Tiên Thiên, những người này đừng nói là nhúng tay vào, ngay cả đến gần cũng không thể làm được.

"Đáng chết, mới có mấy ngày mà tên tiểu tử này lại trở nên mạnh như vậy rồi!"

Chứng kiến một thân thực lực của Lâm Nhất lại có thể khống chế được ba người phụ thân của mình, ánh mắt Lưu Vân đầy sự chấn động.

Âm thanh nổ tung vang lên, ba người Lưu Đằng đồng thời bị đánh bay đi.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất tràn ngập thần sắc không thể hiểu nổi.

Linh nguyên Tiên Thiên của đối phương không những cương mãnh bá đạo, mà còn mênh mông không dứt. Ba người bị áp chế hoàn toàn không có cơ hội để tạm nghỉ.

"Tên súc sinh này không lẽ đã thật sự luyện hóa 11 cánh hoa Hán Kim Liên rồi sao?"

Trong lòng ba người đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ ngay đến bản thân cũng không dám tin.

Sưu!

Nhưng công kích như cuồng phong bão táp của Lâm Nhất lại không cho mấy người đó nhiều thời gian để suy nghĩ.

Sau khi Bách Thú Triều Bái đánh bay ba người, hai tay ôm chặt hộp kiếm cổ đánh ngang ra.

Dưới sự chống đỡ của linh nguyên Tiên Thiên, lực đạo mà hộp kiếm cổ bạo phát ra còn kh ủng bố hơn cả huyền khí trung phẩm. Đánh cho ba người Lưu Đằng không thể chống đỡ, chỉ đành liên tiếp lùi về sau.

"Khốn nạn, rốt cuộc là tại sao?"

Sắc mặt Lưu Đằng tái mét, nhìn Lâm Nhất tự tin đường hoàng, không ai bì nổi mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Mấy ngày trước, Lâm Nhất gặp ba người chỉ có thể quay người bỏ chạy, vậy mà hiện tại lại đang lấn át bọn họ.

Ba ba ba!

Sau hơn mười chiêu, ba người đều đã để lộ sơ hở, bị Lâm Nhất liên tiếp đánh bay.

Hộp kiếm trầm nặng đánh lên người có thể gọi là chật vật không chịu nổi, bị đánh trúng là toàn thân đau đớn, mặt mũi bầm dập.

"Sảng khoái!"

Trong lòng Lâm Nhất thét lớn một tiếng, toàn thân nhẹ nhõm thoải mái, cục tức phải nín nhịn mấy ngày trời cuối cùng cũng đã được phát tiết ra.

Những cực khổ phải chịu vì luyện hóa Hán Kim Liên cuối cùng cũng đã thể hiện bằng thực lực của bản thân.

"Đừng giữ nữa, tất cả tế võ hồn ra mau!"

Lưu Đằng xoay người đứng lên, sắc mặt âm trầm, vẫy tay một cái, võ hồn trường thương hàn băng của ông ta lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Xôn xao!

Hai người còn lại cũng đồng thời ngưng tụ ra võ hồn của mình, nhất thời ba người bị bức vào đường cùng không ai còn giữ lại bất cứ nội tình gì nữa.

Võ hồn?

Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, đang định tế ra võ hồn của mình.

Lắc lư!

Võ hồn thuộc về hắn trong cơ thể là một thanh trường kiếm thoáng động đậy, còn chưa rút được ra chút nào thì trên chuôi kiếm đã hiện lên chín sợi xiềng xích cổ xưa từ nơi tăm tối không rõ nào đó giữ lại.

Xiềng xích không ngừng dao động trong người Lâm Nhất, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn quay cuồng, khí huyết bất ổn.

Suýt chút nữa là không chịu được, sắp phải phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng cũng may chín sợi xích cổ xưa đó chỉ chợt lóe lên rồi không còn xuất hiện nữa.

"Võ hồn của ta, không thể tế ra ư?"

Nhìn thấy binh khí võ hồn hàm chứa lực lượng đáng sợ trong tay ba người đối phương, ánh mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ ngờ vực nồng đậm.