Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 225



"Võ hồn của tên tiểu tử này, lẽ nào không thể tế ra được ư?"

"Chắc không phải là một phế võ hồn chứ?"

"Ha ha, nếu như thật sự là như vậy thì cũng không cần phải quá lo lắng rồi".

Ba người Lưu Đằng đã tế ra võ hồn, thấy Lâm Nhất vẫn chưa tế ra võ hồn bèn thầm trao đổi với nhau.

Ba người trước đó bị đánh cho quá thảm, lúc này thấy Lâm Nhất không thể tế ra võ hồn, trong lòng dù có dự đoán thế nào cũng không dám hành động tùy tiện, tỏ ra cực kỳ cẩn thận.

"Xem tên tiểu tử này rốt cuộc có ý đồ gì!"

Lưu Đằng nháy mắt ra hiệu với Lưu Thiên và lão giả áo đen, ba người từ ba hướng khác nhau từng bước áp sát tới.

Advertisement

Sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, trong lòng có chút sốt ruột, võ hồn của hắn quả thực là không thể gọi ra được.

Đã thử mấy lần rồi nhưng vẫn không chút động đậy.

Chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, xiềng xích ở nơi tăm tối không rõ nào đó chấn cho ngũ tạng của hắn quay cuồng, khí huyết bất ổn.

"Ha ha ha, tên tiểu tử này thật sự không thể tế ra võ hồn!"

Lưu Đằng thấy khí thế của ba người đã hoàn toàn bao phủ Lâm Nhất nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, liền không khỏi cười lớn lên.

Advertisement

"Làm thịt hắn!"

"Xem hắn còn kiêu ngạo được đến bao giờ!"

Sưu!

Ba người nhảy vọt lên trời, binh khí võ hồn nắm trong tay hướng về phía Lâm Nhất cấp tốc giết tới.

Thực lực của võ giả Tiên Thiên khi tế ra võ hồn và không tế ra võ hồn có sự cách biệt một trời một vực.

Có điều tế ra võ hồn cũng coi như là liều chết một phen.

Chưa nói đến khi tế ra võ hồn sẽ tiêu hao tinh thần thế nào, mà một khi võ hồn có tổn hại gì thì sẽ không thể cứu vãn, khiến thương thế trở lại như nguyên trạng được.

Keng keng keng!

Lâm Nhất cầm trong tay hộp kiếm cổ, bình tĩnh lạnh lùng ứng phó với sự công kích của ba người, hiển nhiên là tốn sức.

Có thể cảm nhận rõ ràng rằng sau khi đối phương tế ra võ hồn, khí thế và thanh uy hoàn toàn được nâng lên một đẳng cấp khác.

Trong sự uy áp cường thế, Lâm Nhất từng bước lui về sau.

Sắc mặt ba người Lưu Đằng âm trầm, nhất chiêu nhất thức đều vô cùng hiểm độc, phát tiết ra nộ khí do bị Lâm Nhất chấn áp trước đó, có thể thấy vô cùng đắc ý.

"Tiểu súc sinh, xem ta làm sao xử lý ngươi đây, tất cả cùng lên!"

Lưu Đằng tay cầm trường thương, tấn công kịch liệt nhất, trong lúc nói chuyện vẫn điên cuồng triển khai thế tấn công sắc bén.

Thình thịch!

Lâm Nhất chịu một kích thật mạnh của ba người, tay cầm hộp kiếm cổ bị đánh bay đi trăm mét.

"Giết!"

Mắt ba người cùng sáng lên, khí thế bạo tăng, công pháp càng lúc càng sắc bén.

Sau vài lượt giao thủ, lần nữa đánh ra một kích liên thủ cường đại, ba võ hồn đồng thời bị hộp kiếm cổ ngăn lại. Nhưng lực đạo thực sự quá mạnh, sắc mặt Lâm Nhất ngưng trọng, sau khi dùng nội kình Thuần Dương hóa giải vẫn bị đánh bay hàng trăm mét.

"Một thương này phải lấy mạng của ngươi!"

Ba người thấy Lâm Nhất lại lần nữa bị đánh bay đi, trong lúc hét vang, chuẩn bị cho Lâm Nhất một kích tất sát.

"Như vậy mà muốn lấy mạng của ta ư? Ông cũng không tránh khỏi quá ngây thơ rồi".

Lâm Nhất cười khẩy, ba người này dựa vào uy lực của võ hồn, thật sự đúng là vô pháp vô thiên.

Liếc nhìn ấn ký Hán Kim Liên trên mu bàn tay phải, Lâm Nhất đặt hộp kiếm cổ xuống mặt đất đến rầm một cái.

Ầm!

Hộp kiếm trầm nặng đứng thẳng trên mặt đất, làm dấy lên một mảng bụi bặm.

"Hắn muốn làm gì?"

"Tên khốn này muốn từ bỏ chống cự sao?"

Ba người Lưu Đằng nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên sự nghi ngờ, nếu không phải hộp kiếm cổ này có sức phòng ngự quá đỗi kinh người, thì sau khi tế ra võ hồn, Lâm Nhất không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi.

Bây giờ trong lúc khí thế yếu nhất lại đặt hộp kiếm cổ sang một bên.

Khi mấy người còn đang hoang mang ngạc nhiên, Lâm Nhất đứng im bất động đột nhiên nắm chặt năm đầu ngón tay lại, đánh ra một quyền.

Chỉ thấy trên quyền mang này có một đóa Hán Kim Liên màu vàng sáng rực đột nhiên xuất hiện, nở rộ ra hào quang rực rỡ.

Khí thế kh ủng bố từ trên người Lâm Nhất bạo phát ra, hóa thành ngọn lửa cuồn cuộn che kín bầu trời.

Chỉ chốc lát, tầng mây một vùng trời lập tức bốc cháy, giống như một bức mành lửa, che lấp mặt trời.

Ầm!

Vẫn chưa hết, khoảnh khắc sau khi Hán Kim Liên hoàn toàn nở rộ thì lập tức biến hóa huyền ảo thành dáng vẻ của hung thú thượng cổ Hán Bạt, hoành hành xông tới.

Oanh!

Trong âm thanh nổ vang, một kích đỉnh phong của ba người Lưu Đằng tay cầm võ hồn nháy mắt bị đánh tan, ầm ầm sụp đổ.

Hung thủ Hán Bạt không ngừng thế tấn công, trực tiếp đánh lên người ba người, bạo phát ra làn sóng khủng khiếp.

Phốc!

Ba người cùng lúc phun ra máu tươi, bị đánh bay đi một cách hung hăng, sau khi rơi xuống đất thì nhất thời không thể đứng dậy.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy áng mây khắp bầu trời hóa thành huyết diễm bùng cháy.

Phạm vi mười dặm biến thành một màu đỏ thẫm, mặt đất không ngừng nứt toác ra, dày đặc giống như mạng nhện.

Lửa cháy ngợp trời, đây chính là dị tượng Liệt Diệm Phần Thiên đó sao?

Dưới dị tượng này, Lâm Nhất cảm thấy dòng chảy nội kình Thuần Dương trong cơ thể đặc biệt sục sôi, không ngừng cuộn trào.

"Chút bản lĩnh này mà đã đòi lấy mạng của ta sao?"