Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 242



Thân hình lóe lên, Lâm Nhất múa kiếm, kiếm mang trong bóng đêm để lại từng đạo tàn ảnh.

"Không tệ, Táng Hoa kiếm đã sắp gần đến cấp bậc huyền khí trung phẩm rồi, linh nguyên Tiên Thiên của ta được tăng trưởng ít nhất ba tầng".

Sự khác biệt giữa huyền khí và phàm binh chính là có thể tăng phúc linh nguyên Tiên Thiên của võ giả.

Huyền khí hạ phẩm chỉ có thể tăng phúc hai tầng, huyền khí trung phẩm thì có thể tăng phúc đến bốn tầng.

Advertisement

Về phần huyền khí thượng phẩm thì có thể tăng phúc từ sáu tầng trở lên.

Hiện tại Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất đã khiến linh nguyên của hắn tăng trưởng ba tầng, đạt rất gần với huyền khí trung phẩm.

Advertisement

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Táng Hoa kiếm và những huyền khí trung phẩm khác nằm ở chỗ nó là kiếm gỗ. Có linh tính Tiên Thiên, khi Lâm Nhất thi triển gần như không gặp trở ngại, vung kiếm lên múa dễ như trở bàn tay.

Kiếm gần như tương thông với tâm ý của hắn, bất cứ kiếm chiêu nào cũng đều có thể thể hiện ra một cách hoàn hảo.

"Phải thay lượt cánh hoa này rồi".

Lâm Nhất làm sạch số cánh hoa trong hộp kiếm, rồi lấy ra chậu Bạch Tàn Hoa, nhờ có Dẫn Linh Quyết chăm bón lâu ngày mà Bạch Tàn Hoa muôn phần xinh tươi, hương hoa nức mũi.

Phủ kín cánh hoa lại lần nữa, Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ rồi để vào bên trong.

Dựa theo tốc độ hiện tại, chẳng mấy ngày nữa là Táng Hoa kiếm có thể đột phá rồi.

Khoảnh khắc đóng hộp kiếm lại, Lâm Nhất chợt nhớ ra, bản thân dường như vẫn còn một hạt giống nữa.

Hán Kim Liên!

Không sai, mặc dù đã luyện hóa hết cánh hoa Hán Kim Liên, nhưng hạt giống hoa thì vẫn còn. Hắn vẫn luôn vứt trong túi Trữ Vật chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó.

"Sao ta lại không dùng Dẫn Linh Quyết để trồng nó trong chậu hoa xem sao nhỉ?"

Chỉ tốn chút thời gian thôi mà, chỉ cần không để nó chết héo là được.

Nghĩ đến là làm liền, Lâm Nhất lấy ra một cái chậu hoa không, vùi hạt giống Hán Kim Liên vào, rồi dùng Dẫn Linh Quyết tưới nước cho nó.

Cùng lúc đó, Vạn Phong lo lắng không yên chạy đến thư phòng của phụ thân hắn ta.

Vạn phụ Vạn Thu Dã này chính là tộc trưởng hiện tại của Vạn gia, tu vi sớm đã đạt đến Tiên Thiên lục khiếu rồi.

Là cao thủ đứng nhất đứng nhì trong cả Tử Viêm thành.

Có điều, cường giả chân chính của Vạn gia vẫn là tổ phụ của Vạn Phong, là lão tộc trưởng trong lời đồi đã đột phá được Huyền Quan.

"Phong Nhi, hớt ha hớt hải chạy tới đây có việc gì!"

Vạn Thu Dã để cuốn sách trong tay xuống, khẽ cười nói, ông ta rất hài lòng với đứa con trai này của mình.

Vạn Phong vội vàng nói: "Cha, chuyến du lịch quận Thanh Dương lần này, con đã tìm được một người tuyệt hảo cho Vạn gia ta rồi!"

"Ồ, nói nghe xem nào".

Thần sắc Vạn Thu Dã bình tĩnh, ông ta đã quá quen với sóng to gió lớn rồi, không đến nỗi vì một câu nói của Vạn Phong mà có dao động quá lớn.

Nuốt nước miếng, sau khi bình tĩnh lại Vạn Phong đã thuật lại chi tiết rõ ràng chuyện xảy ra trên thuyền lầu.

"Cha, cha thấy thế nào? Con cảm thấy với năng lực của hắn thì Tiên Thiên lưỡng khiếu bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn. Cha chưa nhìn thấy loại khí thế đó trên người hắn đâu, hoàn toàn không giống với một người mới chân ướt chân ráo bước vào Tiên Thiên, chắc chắn là có kỳ ngộ!"

"Điều chủ yếu là con đoán hắn có thể thật sự chưa xuất ra một nửa thực lực, hộp kiếm trên lưng hắn còn chưa mở ra nữa!", Vạn Phong nhìn về phía cha mình, có chút sốt ruột nói.

Chuyện này nếu như thành công, thì hắn ta sẽ lập được công lớn trong việc tranh giành linh hồ, tạo nên uy danh rất lớn đối với địa vị của hắn ta trong gia tộc.

Thần sắc của Vạn Thu Dã vẫn không chút gợn sóng, trầm ngâm nói: "Nếu như những gì con nói là thật, không phải yêu nghiệt nhân tài thì chỉ có Tiên Thiên tam khiếu mới có thể thật sự nắm chắc phần thắng hắn".

Vạn Phong cực kỳ xem trọng Lâm Nhất, lập tức đáp lời: "Nhưng trong quận Thanh Dương của chúng ta, ngoại trừ đệ tử tinh anh của Tam đại bá chủ tông môn ra thì không có ai mở được tam khiếu ở tuổi 18 cả".

"Nhưng cái giá một bộ võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm thì vẫn hơi lớn. Chuyện này cho dù là cha cũng hoàn toàn không thể làm chủ được".

"Không phải có một bộ võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm có hơi thiếu sót sao?"

"Cho dù là có hơi thiếu sót thì cái giá của võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm cũng không thể định giá được. Trừ khi có cống hiến to lớn với Vạn gia ta thì mới trao tặng được".

Nghe vậy, sắc mặt Vạn Phong không khỏi có chút lo lắng.

Tốn nhiều công sức như vậy mới đưa được Lâm Nhất trở về, kết quả vẫn không được thì đúng là thiệt hại lớn rồi.

Vạn Thu Dã cười nói: "Con cũng đừng quá vội vàng, ngày mai con gọi hắn tới từ đường, đến lúc đó để cho những người khác cùng xem sao. Nếu như con nói là thật, thì một bộ võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm cũng không phải không thể cho hắn. Dù sao, mảnh linh hồ này quá quan trọng với Vạn gia ta".