Còn về nhiệm vụ của tông môn thì… hắn ta cũng không rảnh lo.
Một tên tiểu bối mà thôi, dù có thiên phú đi nữa nhưng lại dám… bất kính với hắn ta như vậy, không khỏi có hơi quá đáng. Phong Giác cũng có tính tình đấy, mà lại còn là tính tình không nhỏ!
“Ta muốn giết ông ta. Một ngày nào đó, ta muốn tự tay giết lão ma đầu này. Khi đó, Kiếm Tông có can đảm… chuẩn cho ta?!”
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh như băng, hắn duỗi tay chỉ về phía Kim Tuyệt, giọng hắn cực kỳ rét lạnh, ẩn chứa sát ý cùng sự quyết đoán khiến người ta không thể nào ngó lơ được.
Híz-khà zz Hí-zzz!
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, trợn trừng mắt, không dám tin mà nhìn Lâm Nhất.
Thực lực Kim Tuyệt rất khó lường, nhân tài kiệt xuất có mặt tại Thánh Tuyền Linh Trì thậm chí còn không nhìn ra được cảnh giới của đối phương, nhưng có thể đoán ít nhất là trên Thần Đan. Với cảnh giới như vậy, chỉ một ngón tay cũng có thể ấn chết Lâm Nhất, cái này không hề nói ngoa.
Thậm chí không cần Kim Tuyệt ra tay, chỉ một Tinh Quân thôi cũng có thể dễ dàng giết chết Lâm Nhất.
Mà Tinh Quân còn chưa có đủ tư cách để giao đấu với Kim Tuyệt, thế nên, lời của hắn quả thực như thạch phá kinh thiên, khiến mọi người cảm thấy đầu óc nổ tung.
Kim Tuyệt vừa nãy còn cười khẩy, thoáng cái, sắc mặt ông ta cứng lại, trở nên cực kỳ khó coi.
Các trưởng lão bên cạnh cũng trợ mắt há mồm mà nhìn về phía Lâm Nhất, kinh ngạc không thôi. Ở trận chung kết, bọn họ cứ nghĩa mình đã biết Lâm Nhất ngông cuồng đến mức nào rồi, nhưng thật không ngờ, bọn họ vẫn còn đánh giá thấp hắn.
Ngay trước mặt mọi người, vậy mà hắn dám đòi giết Kim Tuyệt!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, võ giả trên bảo châu của Thánh Minh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Thiếu niên này đúng là không phải ngông cuồng bình thường, khó trách không có tông môn nào dám chọn hắn.
Dù có thật sự muốn giết Kim Tuyệt thì cũng không cần phải nói ra trước mặt nhiều người như thế.
Huống chi… giết ư?
Tìm chết mà thôi!
Mấy tên trưởng lão vừa rồi còn xoắn xuýt, do dự, giờ đều âm thầm lắc đầu, cảm thấy thật may mắn vì đã không chọn Lâm Nhất. Xem ra bọn họ đã quyết định đúng, với bản tính như vậy ắt không sống lâu ở Côn Luân.
“Chuẩn hay không?”
Lâm Nhất không để ý đến ánh mắt của những người khác, chỉ cố chấp hỏi Phong Giác.
Lâm Nhất gần như có thể xác định trăm phần trăm lúc ban đầu, khi ở ngoài thành Phong Lăng, ánh mắt chấn vỡ kiếm thế của hắn chính là của Kim Tuyệt. Tại trận chung kết ở Thánh Tuyền Linh Trì, đối phương lại lần nữa không quan tâm thân phận, lệnh cho chúng tướng chém giết hắn, lại còn bức Nguyệt Vi Vi phải đứng chắn trước mặt hắn, cầu xin thay hắn.
Lâm Nhất thật sự không chịu được cảm giác như vậy.
Dù là kẻ hẹn mọn đến mức nào thì cũng có tôn nghiêm của mình, huống chi là Lâm Nhất, hắn có đạo của chính mình, thế nhân đối xử lạnh nhạt thì có liên quan gì đến hắn đâu?
Hắn muốn giết ai thì giết, không cần phải giải thích với người khác.
Hắn chỉ cần biết, có cho phép hay không là được!
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lại, một lần nữa thấp giọng hỏi: “Lâm Nhất chỉ có một yêu cầu như vậy, Kiếm Tông, có thể chuẩn cho ta không?”
"Ha ha ha ha!"
Phong Giác vốn đang sửng sờ, nghe vậy chợt bừng tỉnh, hắn ta cười như điên, lớn tiếng nói: “Chuẩn! Dù Kiếm Tông không chuẩn thì ta cũng chuẩn cho ngươi. Kiếm khách chúng ta không cần phải nhìn sắc mặt người khác để làm việc. Ngươi muốn giết thì cứ giết là được!”
“Miệng còn hôi sữa mà cũng dám đòi giết ta? Để ta làm thịt ngươi trước!”
Kim Tuyệt tức đỏ mặt, Lâm Nhất chém giết giới tử Thần U thì cũng thôi đi, lại còn dám tuyên bố muốn giết ông ta. Lời của Phong Giác càng thêm kích thích ông ta, dưới cơn thịnh nộ, ông ta lại lần nữa ra tay.
Ầm ầm!
Phía sau ông ta, từng long ảnh lần lượt tách ra, long ảnh kia hoàn toàn khác với long ảnh do Lâm Nhất hay Đế Vũ tạo thành. Mỗi một long ảnh dường như đều hoà hợp với thiên địa, khi long ảnh uốn mình, hư không cũng run rẩy, uy lực thiên địa hùng hậu từ trên người Kim Tuyệt bộc phát.
Ông ta liếc nhìn Lâm Nhất, thoáng cái, dường như Lâm Nhất đã toàn bộ thiên địa cô lập.