Nhưng ông ta còn chưa kịp ra tay, Lạc Thanh Hư trên bảo châu đã cách thông đánh ra một chưởng, những long ảnh kia lập tức sụp đổ, Kim Tuyệt cũng phun ra một ngụm máu tươi.
“Hừ, thật sự không xem bổn vương ra gì à? Dám ở trước mắt ta ra tay với nhân tay kiệt xuất hạ giới?”, trên bảo châu, Lạc Thanh Hư đứng dậy, mọi người một lần nữa nhìn thấy rõ mặt hắn ta. Hắn ta đứng ở đầu thuyền, tựa như bậc quân vương sừng sững giữa thiên địa.
“Ngươi… phá cảnh rồi sao?”
Trong mắt Kim Tuyệt loé lên tia hoảng sợ, run giọng nói.
“Một chưởng vừa rồi chỉ là cảnh cáo, đừng làm càn, nếu ông không muốn chọn đồ thì lập tức cút đi!”, ánh mắt Lạc Thanh Hư loé lên tia chán ghét, giọng hắn ta cực lạnh, giờ phút này, uy áp trên người hắn ta khiến người khách cảm nhận được nỗi sợ trước nay chưa từng có.
Cảnh giới Sinh Tử, đây là một vương giả!
Đứng bên cạnh Nguyệt Vi Vi, ánh mắt Trần Tầm lộ vẻ khác thường, vừa nãy hắn ta đã thật sự xem nhẹ Thánh Minh. Dù thế nào đi nữa, Thánh Minh cũng là một trong những thế lực cổ xưa nhất Côn Luân, không dễ trêu chọc.
“Đừng tưởng vào Kiếm Tông là ngươi sẽ được bảo vệ, hừ, ngươi gây ra đại họa ngập trời, sẽ có rất nhiều người đến giải quyết ngươi”.
Bị nhục nhã, sắc mặt Kim Tuyệt hết xanh lại hồng, ông ta không thể nán lại đây được nữa, bèn hung hăng trừng Lâm Nhất rồi xoay người bỏ đi.
“Lâm Nhất, Phong Giác đã nói đáp án cho ngươi biết, vậy ngươi có bằng lòng gia nhập Kiếm Tông không?”, Lạc Thanh Hư nhìn về phía Lâm Nhất, giọng hắn ta đã dịu đi rất nhiều.
“Bằng lòng”, Lâm Nhất thong thả đáp.
Phong Giác lộ vẻ vui mừng, tên nhóc này rất hợp tính hắn ta.
“Lạc Thanh Hư, chúc mừng ngươi phá cảnh, ta đưa tên nhóc này đi… khà khà…”
Phong Giác hướng về phía bảo châu, cười khì, đến cảnh giới này, bọn họ muốn phá cảnh là chuyện cực kỳ gian nan. Tuy nhiên, cũng may, hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể phá cảnh, hiện tại còn chưa phá cảnh là vì muốn đợi tạo nghệ kiếm đạo tiến thêm một bước nữa.
“Đưa đi đi”, Lạc Thanh Hư khẽ cười, nói: “Hắn được Kiếm Tông nhìn trúng cũng là chuyện vô cùng tối đối với Thánh Minh, một yêu nghiệt siêu phàm như thế, nếu không có tông môn siêu cấp thu lưu, Thánh Minh ta cũng khó mà xử lý”.
Với thiên phu của Lâm Nhất, nếu không có tông môn siêu cấp thu lưu, đó chẳng khác nào khiến Thánh Minh bị bẽ mặt. Theo như tổ huấn của bọn họ, tổ chức vạn giới tranh tài là để tìm ra yêu nghiệt siêu phàm ở hạ giới, cho bọn họ một con đường thông thiên.
Nếu không có siêu phàm xuất thế thì cũng thôi đi, nhưng với thiên phú của Lâm Nhất lại không có tông môn siêu cấp nào chịu nhận thì hiển nhiên đó là một chuyện vô cùng nực cười.
Trên thực tế, mấy năm gần đây, tất cả các thế lực lớn cũng không còn để mắt đến Thánh Minh. Có rất nhiều bá chủ thật sự lợi hại đã không còn quá quan tâm đến Thiên Lộ, ở Thiên Lộ, thứ duy nhất bọn họ chú ý là quả Thần Huyết, thế nên có rất nhiều chuyện mờ ám xảy ra, và tất cả những việc này đều không thoát khỏi con mắt của Thánh Minh.
Ví dụ như Thiên Lộ thứ chín này, mười giới tử tề tụ, trong vô hình đã làm giảm tính công bằng của Thiên Lộ rất nhiều.
Mười phương chiến giới tùy ý cướp đoạt, chèn ép, nhân tài kiệt xuất vừa thò đầu ra liền bị người chiếm đoạt cơ duyên. Có không biết bao nhiêu yêu nghiệt còn chưa kịp tỏa sáng đã chết non giửa đường, cũng chỉ có Lâm Nhất là vượt qua được.
Nếu không có sự xuất hiện của hắn, thì kết quả ở Thiên Lộ thứ chín sẽ cực kỳ khó coi, ngoại trừ giới tử, e rằng không một ai có thể vươn lên được.
Gấp như vậy à?
Nghe Phong Giác muốn đưa mình đi, Lâm Nhất vội nói: “Hai vị tiền bối, có thể cho ta chút thời gian để tạm biệt bằng hữu không, hơn nữa, ta còn có việc cần nhờ Lạc tiền bối hỗ trợ”.
Phong Giác thoáng sững sờ, rồi chợt cười to, nói: “Tính ta quá nóng vội, trái lại đã quên những tiểu tiết này, tuy nhiên, nhóc con, giờ người đã là người của Kiếm Tông, có việc gì cứ tìm ta là được. Tổ huấn của Kiếm Tông là đệ tử không được chịu ân Thánh Minh, không được tiếp xúc và cũng không thể kết minh”.
Còn có chuyện này?
“Hừ, cái tên này, đừng dọa tiểu bối. Hiện tại Lâm Nhất còn chưa nhập Kiếm Tông, có chuyện gì cứ mở miệng nói là được”, Lạc Thanh Hư trừng mắt nhìn Phong Giác, rồi khẽ vẫy tay, lập tức có một luồng lực lượng mạnh mẽ tựa như biển cả bao lấy Lâm Nhất, đưa hắn lên bảo châu.
Tên nhóc này định làm gì?
Phong Giác thầm nhủ, còn chưa gia nhập Kiếm Tông mà đã muốn hướng cùi chỏ ra ngoài. Ta phải đi xem thử mới được, nếu không đúng với ý ta, nên giáo huấn một phen.