Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3839: Từ Thiên Lộ đến ư?





Và trong số rất nhiều ngọn núi khổng lồ, có một ngọn núi cực kỳ chói mắt, bởi nó toát lên ánh sáng bạc thần thánh. Đỉnh núi có mây mù lượn lờ, ánh sáng cùng mây hòa vào nhau, linh khí thiên địa dồi dào, rõ ràng là nồng đậm hơn rất nhiều so với Thiên Lộ.



Điều càng khiến Lâm Nhất ngạc nhiên chính là vòm trời có kiếm ý cuồn cuộn, mênh mông và hào hùng trút xuống, tựa như thác nước đọng trên ngọn núi, khiến cho toàn bộ ngọn núi tựa như một thanh lợi kiếm trong tay tiên nhân, đâm thủng nền trời, cắm thẳng xuống đất.



Trước đây hắn chưa từng thấy và cũng không các nào tưởng tượng nổi.



“Đây là núi Thánh Kiếm của Phù Vân Kiếm Tông, dù là trưởng lão cũng khó có cơ hội tu luyện trong đó, chỉ có đệ tử thân truyền ưu tú nhất mới được thành lập động phủ ở đó”, Phong Giác bên cạnh khẽ nói.







Lâm Nhất thoáng động lòng, nếu có thể tu luyện ở ngọn núi này thì… tạo nghệ kiếm đạo của hắn sẽ có cơ hội tăng vọt. Trên Thiên Lộ, hắn đã được chứng kiến rất nhiều phong thủy bảo địa, nhưng chưa từng thấy bảo địa có liên quan đến kiếm.



“Phù Vân Kiếm Tông có 500 đệ tử thân truyền, mỗi một đệ tử đều được tuyển chọn cẩn thận, ít nhất có tu vi Tinh Quân. Ngoài ra còn có 3000 đệ tử nội môn, và hơn 1 vạn để tử ngoại môn. Chỉ riêng đệ tử ngoại môn, dù là kém nhất cũng phải đạt đến tu vi Thiên Phách tầng năm. Còn đệ tử nội môn thì đều là Thiên Phách tầng bảy”.



Đứng cạnh Lâm Nhất, Phong Giác có chút đắc ý, đấy chỉ mới là thế lực bên ngoài của Kiếm Tông mà thôi.



Hắn ta nói những lời này là muốn gõ Lâm Nhất một phen.



“Đi!”



Nói xong, hắn ta dẫn theo Lâm Nhất lao xuống dưới, một luồng kiếm ý mạnh mẽ tạo thành màn sáng lập tức xuất hiện. Kế đó, rất nhiều ngọn núi đồng loạt phát ra kiếm quang chói mắt, đấy là một loại khí tức vô cùng mênh mông, khiến Lâm Nhất có ấn tượng cực mạnh.



Sư huynh Phong Giác nói rất đúng, dù chỉ là Phù Vân Kiếm Tông thì cũng không thể xem nhẹ.



“Tòa trận pháp này hội tụ số lượng thánh văn có hơn vạn, vị trí trung tâm có một thanh Thánh Kiếm gia trì, trừ phi là cao thủ cấp Sư Tôn, nếu không, bất kỳ kẻ nào dám cứng rắn xông đến cũng chỉ có một con đường chết”, vừa nói, Phong Giác vừa lấy ra lệnh bài, mở ra một lối đi trên màn sáng.



Ầm ầm!



Khoảnh khắc tiến vào màn sáng, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được linh khi dồi dào đến mức không cách nào hình dung được, trận pháp bên trong Phù Vân Kiếm Tông càng thêm bao la rộng lớn, bao trùm khắp thiên địa.



“Kính chào tiền bối Phong Giác, chưởng môn đã lệnh cho chúng ta đợi ở đây từ rất lâu”.



Khi Lâm Nhất còn đang kinh ngạc tán thán thì một vào bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ, dẫn đầu là một cô gái mặc áo tím. Nàng ta có vóc người cao gầy, đôi chân thon dài, dung nhan tuyệt mỹ, chỉ là nét mặt lạnh lùng như băng sương, hai hàng mày toát lên vẻ thanh lãnh và cao ngạo.



“Vài năm không gặp, nha đầu nhà ngươi có tiến bộ không nhỏ”, hiển nhiên, Phong Giác biết nàng ta, cười nói: “Diệp nha đầu, đây là đệ tử ta chọn lựa trên Thiên Lộ, trước hết, ngươi hãy dẫn hắn đến chỗ ở, ta sẽ đích thân nói chuyện với chưởng giáo”.



Từ Thiên Lộ đến ư?


Cô gái áo tím và những đệ tử khác đều hướng mắt về phía Lâm Nhất, trong mắt bọn họ không khỏi lóe lên tia khác thường, việc này đúng là hiếm thấy.