Phù Vân Kiếm tông toàn là kiếm khách, rất nhiều người đều có hộp kiếm, nhưng Diệp Tử Lăng chưa từng nhìn thấy hộp kiếm bạc.
Cạch!
Diệp Tử Lăng khế gõ mũi chân lên đất, rồi xuyên qua đống đổ nát, một lát sau dừng lại trước một mảnh bụi đất.
Vút!
Nàng ta vung tay, bụi bặm tan đi, một cây sáo ngọc từ từ lộ ra hình dáng thật sự.
"Tìm thấy rồi!" Trên mặt Diệp Tử Lăng nở nụ cười giống một bé gái, cầm cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc trong tay, một chiêu cuối cùng của công tử Táng Hoa đã lấy cây sáo
ngọc này làm kiếm chấn nát bàn tay khổng lồ Ma Thiên của Lôi Ưng.
Nhưng hình như công tử Táng Hoa cũng bị thương nặng, nếu không đã tìm được cây sáo ngọc của mình rồi.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Diệp Tử Lăng phai nhạt đi rất nhiều. Nàng ta nhìn xung quanh, hơi cau mày, có lẽ đối phương đang hồi phục vết thương cách đó không xa.
Ong!
Đúng lúc này, Diệp Tử Lăng cảm nhận được một luồng kiếm ý bên ngoài đống đổ nát của rừng Huyết Thạch.
Đột nhiên, trước mắt sáng ngời, thân hình mảnh khảnh không ngừng lóe lên giữa đống đổ nát.
Không lâu sau, Diệp Tử Lăng dừng lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.
Người nằm trên đất là Lâm Nhất, sắc mặt hồng hào, hơi thở dài, đang cố gắng mở mắt.
"Có chuyện gì thế?" Một lúc sau, Lâm Nhất mờ mịt mở mắt ra, ngạc nhiên khó hiểu.
Hắn nhớ rõ mình đả bị thương rất nặng gần như sắp chết, thậm chí còn chưa kịp nuốt Niết Bàn Đan thì đã hôn mê.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, không những mọi vết thương đều biến mất mà còn sáng láng tinh thần. Khí huyết trong cơ thể còn cuồn cuộn hơn cả yêu thú Tỉnh Tượng cảnh giới Vương giả kia, đạt đến mức khoa trương.
Thân xác thay da đổi cốt, siêu phàm nhập Thánh, đúng là khó tin. Thánh thể Thương Long!
Trong đầu Lâm Nhất nhảy ra bốn chữ, khiến hắn cực sốc, hắn vừa mới ngủ một giấc mà đã đạt tới cảnh giới này rồi?
"Đệ chạy trở lại là để cứu ta hả...”
Đột nhiên một giọng nói lanh lảnh vang lên, Lâm Nhất ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt là một cặp đùi thon dài, sau đó tầm mắt ngước lên trên, xuyên qua bình nguyên cùng đồi núi thì trông thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc của Diệp Tử Lăng.
Diệp Tử Lăng hờ hững nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Lòng dũng cảm đáng khen ngợi, nhưng thực lực hơi kém một chút. May là công tử Táng Hoa xuất không, hôm nay ta và đệ đều sẽ chết ở đây."
Cái khỉ gì vậy?
Lâm Nhất hơi mờ mịt, sau đó nhìn thấy cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc trong tay đối phương.
Ôi trời, quên mất cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc... May là nó rơi vào trong tay Diệp Tử Lăng.
Không đúng, hình như cũng rất rắc rối nếu nó rơi vào tay đối phương.
"Đừng không phục. Tà tu cấp bậc như Lôi Ưng không phải là Tinh Tượng thông thường có thể đối phó. Đệ may mắn giết chết được La Khuê nhưng không có nghĩa đệ thực sự có thể đối đầu với Tinh Tượng."
Diệp Tử Lăng uyển chuyển nói, chất giọng khá dễ nghe, nói tiếp:
"Ngay cả Tinh Tượng cũng không thể can thiệp vào trận chiến giữa Lôi Ưng và công tử Táng Hoa. Có lẽ đệ đã bị thương và ngất xỉu bởi sóng xung kích. May là đệ da dày thịt béo nên không hề hấn gì.”
Lâm Nhất mỉm cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ.
Điều này thực sự khó mà giải thích. Trong mắt người khác, quả thực hắn không bị thương. Hắn chẳng những không bị thương mà khí lực và tinh thần đều ở mức đỉnh phong, nhưng không phải là da dày thịt béo gì.
Cũng tốt, ít nhất làm vậy sẽ không ai nghỉ ngờ hắn.
Lâm Nhất tự cười giễu, cảm thấy khá thoải mái về điều này. Dù sao hắn cũng đã làm chuyện mình nên làm rồi.
Diệp Tử Lăng nghĩ thế nào không quan trọng.
"Sao đệ lại cười? Nguyên thạch vẫn còn ở đó đúng không?" Diệp Tử Lăng nhìn đối phương, kỳ quái hỏi. "Còn ở."
Lâm Nhất chớp mắt, nhưng lập tức không cười nổi nữa, rõ ràng hắn cảm nhận được hộp kiếm nhẹ hơn rất nhiều.