Trong thoáng chốc, nó há miệng nuốt chửng nguyên thạch vào bụng. Từng luồng khí tức mang sinh mệnh màu đen hét lên thảm thiết hóa thành làn khói đen rồi biến mất.
Thương Long tím vàng bay lượn một vòng rồi chui vào Thương Long Ấn ở vị trí trái tim của Lâm Nhất. Thương Long Ấn lập tức thay đổi. Máu, thân xác và xương cốt của Lâm Nhất đang xảy ra thay đổi về chất trong vô hình cùng với việc luyện hóa Huyết Diệm Long Văn Kim.
Từng luồng thánh uy tỏa ra từ lỗ chân lông của hắn, sau đó lập tức biến thành thánh huy lượn lờ mãi không tan.
'Vết thương trên người hắn đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thân thể hắn đang biến thành thánh thể Thương Long.
Nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim muốn nuốt chửng Lâm Nhất, nhưng nó không biết rằng Thương Long Thiên Quyết trong cơ thể Lâm Nhất đã thèm nhỏ dãi nó từ lâu.
Khó khăn lắm mới giấy thoát khỏi giam cầm, nó không chạy lại còn nhòm ngó Lâm Nhất.
Đúng là tự tìm đường chết!
Khi cơ thể Lâm Nhất đang trải qua quá trình biến đổi, khu rừng Huyết Thạch mênh mông rộng lớn, nơi trung tâm của trận chiến ở phía xa đã biến thành đống đổ nát.
Chỉ có nơi Diệp Tử Lăng say giấc vẫn yên lành. Vút!
Ngọn lửa bùng lên trên cơ thể nàng ta, hiệu quả của Niết Bàn Đan đã bị Diệp Tử Lăng hấp thu hoàn toàn, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Diệp Tử Lăng thong thả mở mắt ra, trong mắt tràn ngập Tuyết Diệu Hoa màu tím cổ xưa, từ từ bùng cháy và nở rộ như ngọn lửa.
Một lưồng khí tức kinh người và đáng sợ bùng phát từ cơ thể Diệp Tử Lăng. Nàng ta đã phá vỡ được bình cảnh ngay lập tức và thăng cấp đến đại cảnh giới cuối cùng của Tinh Quân, cảnh giới Tinh Tượng.
Diệp Tử Lăng cũng không sốc lắm khi thấy khung cảnh hoang tàn xung quanh. Nàng ta nhắm mắt lại và bắt đầu vẽ nên trục họa Tinh Tượng của riêng mình.
Từng tầng mây trên bầu trời chậm rãi tản đi, vô số ánh sao chiếu rọi từ trên trời xuống, hóa thành ngàn vạn chùm sáng rơi trên người Diệp Tử Lăng.
Niết Bàn Đan không chỉ cứu nàng ta thoát khỏi cái chết cận kề mà còn mang lại lợi ích to lớn cho bản thân.
Âm thầm kích phát được tiềm lực đáng sợ của nàng ta trong lăn ranh sinh tử và nâng cấp lên cảnh giới Tinh Tượng.
Giờ phút này, Diệp Tử Lăng đang vẽ bức tranh của riêng mình mà không gặp. bất kỳ trở ngại nào. Trong lòng nàng ta cũng đã có kế hoạch muốn vẽ Tinh Tượng thế nào rồi.
Hai canh giờ trôi qua, một bức tranh cuộn ở sau lưng Diệp Tử Lăng từ từ mở ra như sông núi.
Nền của bức tranh là bầu trời trong xanh, tĩnh lặng và yên bình như biển, với ba mươi sáu con thiên nga trắng nối với nhau tạo thành một cây cầu bắc ngang uốn lượn hướng lên trên.
Trên một con thiên nga trong đó, mơ hồ có bóng dáng của một nữ tử. Tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt nàng ta, nhưng có thể cảm nhận được khí phách oai hùng, sắc bén lộ giữa ấn đường.
Nhìn từ xa, trông giống như nữ tử đang đi trên chiếc cầu phao do thiên nga dựng lên, tiến về phía chân trời.
Đây là Tinh Tượng của Diệp Tử Lăng, thiên nga bay lên trời.
Lông của thiên nga có màu trắng và thuần khiết, trên người có sự uy nghiêm của một vị hoàng đế và mang trong mình huyết mạch của phượng hoàng. Thời thượng cổ, nó được coi là phượng hoàng trắng.
Vút!
Diệp Tử Lăng mở mắt ra, những đóa Tuyết Diệu Hoa nở rộ tận sâu trong đáy. mắt, trục tranh sau lưng bị cuộn lại và biến mất trong cơ thể.
Nàng ta nhìn quanh khắp đống đổ nát, hoang tàn. Những mảnh vụn của Tuyết Diệu Hoa bay ra ngoài. Mảnh vụn như tơ liễu sống động như thật, chẳng mấy chốc, một bức tranh bàng bạc hiện lên.
Cảnh tượng trận đại chiến giữa công tử Táng Hoa và Lôi Ưng được chiếu lại qua những mảnh vụn tựa tơ liễu.
Diệp Tử Lăng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cuộc chiến giữa hai người, khi nhìn thấy đối phương bị bàn tay khổng lồ của Ma Thiên nghiền ép. Trong lòng bất giác run lên, nàng ta có thể thấy rõ ràng công tử Táng Hoa đang dùng chính cơ thể của hắn chặn trước mặt mình.
Hình ảnh hơi mờ nhưng vẫn nhìn sơ được tình hình lúc ấy, nhất là khi đối phương chiến đấu đến cùng, bộ dáng đẫm máu của hắn cực kỳ ghê rợn.
Bang!
Khoảnh khắc công tử Táng Hoa vung kiếm kết liễu Tiêu Khôn, tất cả mảnh vỡ lại nát vụn như thủy tinh.
Toàn bộ hình ảnh đều biến mất. "Rốt cuộc hắn là ai..."
Trong mắt Diệp Tử Lăng tràn ngập vẻ kỳ quái, tự lẩm bẩm: "Tóc bạc... Cái này có thể ngụy trang, hộp kiếm màu bạc!"
Nếu phải nói về đặc trưng thì những thứ khác không có gì đặc biệt, ngoại trừ hộp kiếm màu bạc cực kỳ bắt mắt kia.